Thạy lời kết
結語
叔叔目前正在接受骨癌治療,健康只剩下10%。以下是叔叔寫給妳信件中的原文節錄。
「小Ha,戰爭中的艱苦與殘酷其實都差不多,只是發生的地點、背景和時間不同罷了。正因如此,聽多了就會讓人覺得乏味。這的確有我們這一代的責任。有些戰爭的陰影和令人痛心的往事,我們一直沒有說出口。我知道妳不喜歡贅言,我只講一個至今仍令我難以釋懷的故事。
我的部隊屬於第五軍區金星三師,在中中部戰場,負責平定與廣義省一帶的任務。故事發生在1973年雨季,主角是一位曾經是我同袍的人,他也曾翻越長山進入南方參戰,最後卻背叛了我們。他是海防市勒真區葛代鄉人,當時擔任一個B排的排長、中士。他懦弱地投敵變節,兩天後便被敵人安排搭乘直升機在森林上空來回飛行,進行污衊我軍的宣傳、呼籲士兵投誠。當然,他也把我們駐紮的位置和師部的後勤基地全都供了出去。隨即,我們的據點遭到敵軍戰鬥機與直升機密集轟炸。
那兩位戰友的死亡,正是與此人有關。
1973年雨季,我的部隊接到命令,前往平定省懷仁縣懷香社執行任務。要前往懷香,必須穿越一號公路,而敵軍在這條路上設有嚴密哨卡。
我還記得,大約是在11月底的一個夜晚,我們接到命令,要趁夜前往懷香運米。那晚,四周都是一片汪洋,我們摸黑從懷洲、懷好走到靠近一號公路的懷清。途中敵軍不時打照明彈警戒,我們只能潛入水中偽裝自己。大約凌晨三點,部隊決定穿越一號公路前往懷香。雖然前方的警戒小隊已安全通過並發出安全訊號,我們還是每三人一組,分批匍匐前進至路邊並迅速通過。我是第二組,安全通過,第三組也順利穿越。每組之間相隔約20公尺。第四組的成員是中隊長Thoăn和排長Mậu,兩人來自清化省,作為最後兩名保安任務的士兵。所有人都已穿越並在約50公尺外的集結點集合時,突然聽見幾聲「咚咚」的撞擊聲,接著是微弱的「唉……唉……」聲,然後一切寂靜。接著從Bồng Sơn(邦山)和附近的Hon Den(魂殿)基地發射出密集照明彈,整片天空瞬間被照亮。兩位兄弟就是在那樣的情況下犧牲的。沒有中彈,也沒有炮火碎片,只是被棍棒打死。
原來,那個叛徒將我們穿越公路的計畫與地點全盤告訴了邦山基地的敵軍。他們在那裡早已設好埋伏。之後,他們強迫兩位兄弟拖著身體被帶回4公里外的邦山基地,直到隔天下午,我們才得知當地百姓將遺體埋葬了。
妳有些疑問:敵人為什麼不用槍,反而打到死?那兩位士兵難道沒有武器防身?為什麼沒有人回頭救他們?這次行動會不會真的就是那個人洩密?
第一,戰時的「絕對保密」是一種紀律,也是一項命令,即使犧牲也必須遵守,因為那牽涉到更大的戰略安排。這條穿越公路的路線是我們聯繫敵後唯一的通道,若被敵軍發現,意味著我們將失去與人民的聯繫,敵人會對平民實施恐怖鎮壓,我們也會喪失民心。因此,為了確保絕對保密,禁止開火。這是不可違抗的命令。
第二,敵人是主動設伏,並且早已計算好一切。他們挑在我們大多數人已通過、精神稍鬆懈時動手。在我們還趴在水裡、剛爬上岸的那一刻,他們站在高處,居於絕對優勢,手持棍棒直接重擊頭部,迅速解決,根本來不及還手。而且夜色昏暗,前一組距離已五十公尺,加上敵人與附近據點早有配合,當他們一出手,魂殿與邦山便同步發射照明彈,周邊埋伏部隊立即圍上來,為了不讓損失擴大,我們只能嚴守命令。
此外,敵人也算計過:若他們開火,我們也會還擊,那樣雙方都會有傷亡,不符合他們的原定計畫。他們的目標是活捉我們的士兵進行審訊,因此選擇用棍棒偷襲,這些全都是那名叛徒提供的情報。
我想說的是:這是一場極為悲慘的死亡,與我們印象中那些「懷抱炸藥包」「高舉槍口」英勇犧牲的場面完全不同。在戰爭中,有些死亡是不按劇本、不符合英雄敘事的。如果我們總用華麗英雄的筆調來描述戰死者,那這樣的死亡是否就不算英勇?歷來書籍中,又有幾本會記錄這樣淒慘的犧牲呢?
你們手握筆桿的人,請幫我們更客觀地書寫歷史,也讓人們更清楚理解戰爭中的種種悲劇。
若你還需要幫忙潤飾或加入這段敘述於你的文章中,我可以協助。
Chú đang điều trị bệnh ung thư xương, sức khỏe còn 10%. Trích nguyên văn từ hộp thư chú viết cho cháu.
"Cháu Thúy Hà... gian khổ ác liệt trong chiến tranh đều na ná nhau. Chỉ khác là nó xảy ra ở địa bàn khác nhau, hoàn cảnh khác nhau và thời gian khác nhau mà thôi. Chính vì vậy người nghe dễ nhàm chán. Đúng là có lỗi một phẩn ở thế hệ các chú. Có những góc khuất của chiến tranh và cả những chuyện đau lòng còn giấu kín. Biết là cháu cũng không thích rông dài chú sẽ kể một mẩu chuyện mà chưa bao giờ chú nguôi ngoai.
Đơn vị chú thuộc sư đoàn 3 sao vàng quân khu 5 chiến trường trung trung bộ địa bàn tình Bình Định và Quảng Ngãi. Chuyện xảy ra vào mùa mưa năm 1973 bởi một người từng là đồng đội cũng đã vượt trường sơn vào Nam chiến đấu và đã phản bội. Anh ta quê Cát Dài Lê Chân Hải Phòng là thượng sĩ B trưởng. Anh ta đã hèn hạ chiêu hổi đầu hàng địch. Để rồi chỉ hai ngày sau hắn được địch cho lên máy bay trực thăng bay khắp các cánh rừng tuyên truyền nhảm nhí nói xấu quân ta kêu gọi chiêu hổi và tất nhiên những gì hắn biết được như địa điểm đóng quân hậu cứ của sư đoàn lẩn lượt máy bay phản lực và trực thăng oanh tạc.
Vậy cái chết của hai đồng đội có gì liên quan đến hắn.
Mùa mưa năm 1973 đơn vị chú nhận lệnh xuống công tác ở xã Hoài Hương huyện Hoài Nhơn tình Bình Định. Muốn xuống Hoài Hương phải vượt đường số 1 mà dọc tuyến đường 1 địch canh gác rất cẩn mật.
Chú nhớ một đèm khoảng cuối tháng 11 đơn vị chú được lệnh hành quần xuống Hoài Hương lấy gạo. Trong đêm tối nước ngập mênh mông các chú mò mẫm theo lối mòn qua các xã Hoài Chầu, Hoài Hảo, đến Hoài Thanh giáp đường sô' 1 thỉnh thoảng pháo sáng địch bắn cảnh giới các chú phải ngụp dưới nước để ngụy trang đến khoảng 3 giở sáng thì quyết định vượt đường để xuống Hoài Hương. Mặc dù tổ cảnh giới đi đẩu đã vượt qua và phát tín hiệu an toàn. Thế là lần lượt cứ 3 người một tổ bò đến ven đường, và vượt qua nhanh chóng. Chú ở tốp thứ 2 vượt qua an toàn, rồi tốp thứ 3 cũng đã vượt qua, khoảng cách giữa các đội khoảng 20m, đến tổ thứ 4 còn lại trung đội trưởng Thoăn và tiểu đội trưởng Mậu quê Thanh Hóa là hai người cuối cùng vượt qua bởi các anh làm nhiệm vụ bảo vệ an toàn. Các chú đã vượt qua và tập kết tại một điểm cách đó khoảng SOm thì bỗng nghe mấy tiếng... huỵch.... huỵch và tiếng kêu... ối... ối yếu ớt và im bặt rồi pháo sáng từ Bồng Sơn, và căn cứ Hòn Đền gần đó bắn sáng rực một góc trời... Các anh đã chết trong hoàn cảnh như vậy. Không một viên đạn, không một mảnh pháo mà bằng gậy vụt. Thì ra tên phản bội kia đã kể hết những gỉ hắn biết về kế hoạch địa điểm vượt đường với bọn địch ở căn cứ Bổng Sơn và chúng đã bố trí phục kích quân ta... Sau đó chúng buộc hai anh kéo vê'Bổng Sơn cách đó khoảng 4 km, đến chiều hôm sau được tin người dân đem thi thể các anh đi chôn cất.
Thứ hai là phía địch chủ động phục kích và có những phương án được tính toán rắt kỹ. Nó chọn đúng thời điểm khỉ mà toàn bộ số vượt qua đã an toàn thỉ sê có thể chủ quan. Trong tư thế bò từ dưới nước lên mà địch ở địa thế trên cao hoàn toàn chủ động, chúng dùng gậy nhầm thắng đầu và ra đòn quyết định thì không thể nào kháng cự được và trong đêm tối tốp đi trước cách đó khoảng năm chục mét và địch đã hợp đồng với cứ điểm gần đó cùng với sự việc ở điểm phục kích pháo sáng ở Bổng Sơn và Hòn Đển đồng loại bắn lên các lực lượng phục kích xung quanh đều vây kín thì việc phải đảm bảo an toàn là tốt nhất. Đó là mệnh lệnh.
Ngoài ra nó cũng chọn một phương án để mình không kịp đổi phó. Nếu nó nổ súng thì ta cũng buộc phải nổ súng thì nhất định cả hai phía đều bị thương vong và trong kế hoạch của nó nếu như đối phương không chết thì chúng sẽ bắt sống đem về khai thác. Đó cũng là những điều mà tên phản bội kia đã cung cấp cho địch cháu ạ.
Ở đây chú muốn nói rằng một cái chết quá đau thương khác hân với những hình ảnh ôm bộc phá hay giương cao nòng súng và gục ngã oai hùng. Trong chiến tranh có những cái chết không theo qui luật. Nếu tô vẽ về hình ảnh anh dũng ngã xuống trong một trận đánh ác liệt so sánh với cái chết kể trên thì cái chết đó có dũng cảm không, đã có sách vở nào ghi chép hình ảnh của cái chết bi thảm vậy không. Các cháu đang cầm bút hãy giúp các chú nhìn nhận một cách khách quan hơn để làm rõ và hiểu thêm về những bi kịch của chiến tranh.

沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。