回家看母親

 Về thăm mẹ

這篇名為〈回家看母親〉的越南文回憶錄,敘述了一位年輕士兵在戰爭期間匆匆返鄉探望母親的經歷。以下是全文的中文翻譯:




回家看母親

我們的小隊從山西回到河秦渡口搬運稻米。小隊長俊哥問有沒有人想趁機回家一趟。當時是晚上六點。我高興極了,跑去告訴俊哥我想回家。他答應了,但條件是要我幫他買一對電池。「好啊哥,別說一對,兩對我都答應!」

背包裡只有一套衣服。我背上包就跑。這個時間已經沒有車可搭了,從河秦渡口回家將近五十公里。我不停地跑,渾身是汗,衣服都濕透了。我一路幻想母親看到我突然出現在門前時會多麼驚訝。


「你也看到了,怎麼還想走?」

母親說的是鄰居家的事情。那家剛傳出他們兒子陣亡的消息。雖然還沒有收到官方的陣亡通知,但村裡人是從敵台廣播中聽到的。

晚上,我村的人還是偷偷收聽敵台廣播。「生於北,死於南」——每一個字都在黑夜中拉長,令人毛骨悚然。接著播報的是陣亡與被俘名單:「武文春,父親是武文藝,母親是黎氏秋,在某地戰鬥中陣亡……」這樣的資訊明確到名字、部隊、家鄉都列得清清楚楚。

這些敵人獲得的我軍人員名單被拿去做心理戰,透過廣播傳播,讓鄉親人心惶惶。

武春四年後才回來。但那是四年之後的事,對母親來說,當下就是兒子陣亡的痛苦。

我哥呂正在老撾參加所謂「越南志願軍」的戰場,八年了沒有任何消息。武春的謠言讓母親更加焦急,而哥呂連謠言都沒有。母親總擔心不祥,他的女朋友還在等他。

母親有四個兒子參軍,兩個女兒也上了戰場。這次輪到我。我是家中第七個孩子,還有兩個小妹妹。若她們再長大一些,能自己做主,也許母親就留不住任何一個孩子了。

我出發時,兩個妹妹囑咐:「哥哥你進去那裡幫我買個髮夾、買雙拖鞋、買件衣服、買副耳環。」對她們來說,哥哥「入南」是去某個機關工作。

而我呢?母親對鄰居兒子陣亡的警告,並沒有動搖我。我已經完成十年級的學業,那之後我還能做什麼?留在家裡下田,在合作社賺的工分,季末平均一天不到三兩糧食?我仍有另一種更「高遠」的選擇。

我對母親說:「我長大了,自己的事自己負責。」


夜色濃重,四下無人。我跑了多少公里?離家還有多少?我不知道。我又餓又渴,路邊沒有任何房子可以求水。

我跑過一棵大榕樹,這裡已是德光社,德壽縣的一部分。離家很近了。前方是甘蔗田。我再也跑不動,走進甘蔗田,折了一根坐下來用牙齒啃。

我慢慢走著,感受從河邊吹來的涼風。現在大概已經是半夜。我又開始跑,再不快點就天亮了,趕不上見母親。

夜色籠罩著我家。母親聽見了兒子的呼喚。

「天啊,你怎麼回來了?」母親驚訝地看著我。

我汗流浹背,趕緊脫下衣服晾在竹竿上。

「我不是說過了嗎?你不是已經寫了血書了嗎?」

母親見過我割腕取血,用竹筆蘸血寫下參軍申請書。她當時很感動。她問我:「不用血寫不收你嗎?」我說:「不是的,媽,我只是想表現自己是個英雄。」

我原想讓母親擔心一會兒,但此刻看到她的神情太令人心疼。母親怕孩子上戰場,而如果孩子因此逃回來,這份恐懼反而更深。

父親曾經在奠邊府戰役中服役三年。親戚中人人都曾為國貢獻一己之力。如果我因為害怕回來,恐怕會被笑話到「剃光頭抹石灰」的地步(意指受辱懲罰)。

我急忙說:「是長官讓我回來的,他還託我買一對電池。」

母親眼神一亮,藏不住喜悅。她的手腳也靈活起來。已經凌晨兩點了。她趕忙走出屋子去撿柴升火煮飯。家裡只有一顆雞蛋,母親把它煎來讓我墊肚子。

母親坐在床邊,看著兒子吃飯。這是她招牌的煎蛋,全世界最香的煎蛋。

父親已逝,只剩母親獨自撫養九個孩子。一個又一個孩子離開,去了她不知道會發生什麼的遠方。親愛的母親啊,要是我能學會用溫柔的動作擁抱你就好了。但我們這些田裡長大的孩子,從不善表達情感。

母親搖醒我吃飯。我才剛睡著,她已經殺了雞,炖了雞湯,整個屋子都飄著香味。怎麼天這麼快就亮了?探親的時間到了,我甚至還沒來得及和母親說幾句話。

一對電池一塊五,母親給我一塊錢,讓我去縣集市買電池和一包花生糖帶回部隊與兄弟分享。我家鄉的花生糖遠近馳名。在香山受訓時,看到同伴們買花生糖回來吃我羨慕極了。一擔青菜賣一毛錢,我哪捨得買來吃。

我又開始跑。這是羅江,那是藍江。河水擁抱著村莊,就像母親擁抱回家的兒子。


我還不知道戰場是什麼樣子,我不知道前方有什麼在等我。我跑,拼命跑,追上我的戰友們。

第二天,我們接到調往B2戰場的命令。三輪卡車上鋪著帆布,三十四個人被悶在裡頭。我背包裡還有母親給的七毛錢。

戰爭結束了,這七毛錢我仍然保存著。

我從傷兵療養營徒步返家。路上瘧疾發作,我倒在路邊昏迷了一整夜。醒來時,背包被偷了,母親的七毛錢和那筆180元的「鮮血補償金」也被一併帶走——那是國家補償我失去的41%健康和四處傷痕的錢。


這是一篇極為動人的戰爭回憶,既有對母愛的細膩描寫,也有對戰爭殘酷與犧牲的沉痛反思。如果你想,我可以協助你將這篇回憶轉化為新聞報導、散文或評論稿。

Tiểu đội từ Sơn Tây vể phà Hà Tần bốc gạo. Anh Tuấn A trưởng hỏi có ai muốn tranh thủ ghé qua nhà không. Lúc đó là sáu giờ tối. Tôi mừng quá; chạy lại nói với anh Tuấn mình muốn về. Anh đồng ý với điểu kiện mua cho anh một cặp pin. Vầng anh; một cặp pin chứ hai cặp em cũng đồng ý.


Ba lô chỉ có bô quần áo. Tôi khoác ba lô chạy. Tầm giờ này không có xe để đi nhờ. Từ phà Hà Tân về nhà gần năm mươi cầy số. Tôi chạy không biết mệt. Quần áo ướt sũng vì mổ hôi. Tôi hình dung ra cảnh mẹ sẽ ngạc nhiên thế nào khi nhìn thấy con trai xuất hiện trước cửa.


&


- Con thấy rồi đấy, sao vẫn còn muốn đi.


Ý mẹ đang nói vể gia đình bên cạnh. Bên đó vừa có tin đổn người con trai đã chết trận. Giấy báo tử chưa có ở xã nhưng thông tin về anh người làng nghe được từ đài địch.


Buổi tối những người làng tôi vẫn lén lút nghe đài địch. “Sinh... Bắc... Tử... Nam”. Từng tiếng kéo dài rờn rỢn trong đêm. Tiếp theo là danh sách những người tử trận và bị bắt làm tù binh. Võ Văn Xuân. Con ông Võ Văn Nghệ con bà Lê Thị Thiu đã tử trận trong ngày... tại trận... Vậy là chính xác rổi. Tên tuổi, đơn vị, quê quán đã rõ ràng như thế.


Những bản trích ngang đã lọt vào tay địch và chúng đưa lên đài loan báo làm hoang mang người ở quê nhà.


Anh Xuân bốn năm sau trở vể. Nhưng đó là chuyện của bốn năm sau. Còn hiện tại với người mẹ là nỗi đau con tử trận.


Anh Lư của tôi đi chiến trường c. Người ta gọi là quân tình nguyện Việt Nam sang giúp nước bạn Lào. Tám năm rồi không tin tức vể nhà. Tin đồn về anh Xuân khiến mẹ càng nóng ruột. Anh Lư thậm chí một tin đồn cũng chẳng có. Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến sự chẳng lành. Bạn gái anh vẫn chờ đợi.


Bốn thằng con trai của mẹ đã ra trận. Hai đứa con gái cũng ra trận. Và lân này là tôi. Tôi là đứa con thứ bảy trong gia đình. Sau tôi còn hai đứa em gái nhỏ. Nếu chúng nó lớn lên chút nữa, có thể quyết định việc của mình, hẳn mẹ tôi cũng không thể giữ được đứa con nào ở nhà.


Tôi ra đi, hai cô em dặn dò anh vào đó mua cho em cặp tóc, mua cho em đôi dép, mua cho em cái áo, mua cho em vòng đeo tai. Với em gái nhỏ, anh vào Nam là đi làm việc tại một cơ quan nào trong xa kia.


Tôi thì sao? Cảnh báo của mẹ về người anh hàng xóm không làm tôi dao động. Tôi đã học xong lớp mười. Học xong lớp mười tôi có thể làm gì bầy giờ? Ở nhà ra đồng làm hợp tác xã để cuối mùa vụ tính mỗi ngày công chưa được ba lạng thóc? Tôi vẩn còn lựa chọn khác bay bổng hơn.


Tôi nói với mẹ: Con lớn rổi. Việc con làm con chịu.


&


Đêm tối mờ mịt. Những đoạn đường không có bóng người. Tôi đã chạy được bao nhiêu cầy số rồi, còn bao nhiêu cầy số nữa là tới nhà. Tôi không biết. Tôi đang rất đói. Và rất khát. Chẳng có ngôi nhà nào hai bên đường để vào xin nước.


Tôi chạy qua một cây đa. Vậy là đã về tới xã Đức Qụang của huyện Đức Thọ. Từ đầy về nhà gần lắm rồi. Phía trước là cánh đồng mía. Tôi không thể chạy được nữa. Tôi đi vào ruộng mía. Bẻ một cầy mía tôi ngôi xuống bãi dùng răng róc.

Tôi bước đi thong thả. Cảm nhận làn gió mát thổi từ ngoài sông lên. Bây giờ có lẽ đã quá nửa đêm. Tôi lại chạy. Chạy thật nhanh về gặp mẹ nếu không trời sáng mất.

Bóng đềm trùm kín ngôi nhà. Mẹ đã nghe tiếng con trai gọi.

Trời ơi sao con về? Mẹ nhìn tôi sửng sốt.

Mồ hôi túa ra ướt đầm, tôi cởi vội bộ quần áo phơi lên sào.

Mẹ đã nói rồi mà. Con đã viết quyết tâm thư bằng máu rồi mà.

Mẹ đã chứng kiến cảnh tôi chích máu ở cổ tay rồi dùng bút tre chấm máu viết đơn xin đi bộ đội. Mẹ cảm kích hành động đó. Mẹ hỏi, không viết bằng máu thì con sợ họ không nhận à. Không phải vậy mẹ ạ, chỉ là con muốn thể hiện mình anh hùng.

Tôi định để cho mẹ lo lắng một lúc nữa nhưng nhìn vẻ mặt mẹ lúc này tội nghiệp quá. Người mẹ hoảng sợ khi con ra trận. Và nếu đứa con vì lý do đó mà quay về thì nỗi hoảng sợ lớn hơn.

Cha tôi có ba năm đi phục vụ chiến dịch Điện Biên Phủ. Những người trong họ hàng ai cũng làm việc gì đó góp sức mình cho đất nước. Nếu tôi sợ hãi mà trở vể thì tội nặng chắc tới mức gọt đầu bôi vôi.

Tôi vội nói với mẹ: Con được thủ trưởng cho về. Thủ trưởng còn nhờ con đi mua cặp pin.

Ánh mắt mẹ sáng lên. Mẹ không giấu được nỗi vui mừng. Tay chần mẹ linh hoạt trở lại. Hai giờ sáng rồi. Mẹ bước nhanh ra ngoài hồi lấy củi vào nhóm bếp nấu cơm. Trong nhà chỉ có một quả trứng gà mẹ bác lên cho con ăn tạm.

Mẹ ngồi bên giường ngắm nhìn con trai ăn cơm. Món trứng bác đặc trưng của mẹ. Món trứng bác ngon nhất trên đời.

Cha đã mất. Một mình mẹ và chín đứa con. Những đứa con lần lượt ra đi. Đi đến nơi mà mẹ không thể biết chuyện gì đã xảy ra. Mẹ bé nhỏ của con. Giá như tôi có thể quen với cử chỉ trìu mến để ôm mẹ. Những đứa con đổng ruộng không thể hiện tình cảm được như vậy.

Mẹ lay tôi dậy ăn cơm. Tôi vừa chợp mắt. Mẹ đã làm thịt gà. Canh gà nấu xáo thơm khắp căn nhà. Sao trời sáng nhanh vậy. Thời gian vể thăm mẹ đã hết. Tôi vẫn chưa kịp hỏi han mẹ câu gì.

Một cặp pin hào rưỡi. Mẹ đưa cho tôi một đồng cầm sang chợ huyện mua một cặp pin và một túi kẹo lạc làm quà cho anh em. Kẹo lạc quê tôi ngon nổi tiếng. Những ngày huấn luyện ở Hương Sơn nhìn các bạn đi mua kẹo lạc vể ăn tôi thèm. Một gánh rau mẹ mang sang chợ huyện bán được một hào làm sao tôi dám ăn kẹo lạc.

Tôi lại chạy. Đầy là sông La. Đây là sông Lam. Sông ôm ấp ngồi làng như người mẹ ôm ấp đứa con trở vể.


Tôi chưa biết chiến trường ra sao. Tôi chưa biết điểu gì chờ mình phía trước. Tôi chạy. Chạy thật nhanh cho kịp với anh em.

Ngày hôm sau có lệnh đi chiến trường B2. Xe zin ba cầu đóng bạt ba mươi tư thằng ngổi trong bịt kín. Trong ba lô vẫn còn bảy hào mẹ cho.

Chiến tranh kết thúc bảy hào tôi vẫn giữ nguyên vẹn.

Từ trại điều dưỡng thương binh tôi đi bộ về nhà. Trên đường vể lên cơn sốt rét tôi ngã quỵ nằm mê man bên lể đường suốt đêm. Tỉnh dậy ba lô đã bị lầy cắp mang theo bảy hào kỷ niệm của mẹ cùng với 180 đổng gọi là tiền “đền bù xương máu” đền bù 41% sức khỏe đã mất và bốn vết thương trên người.



沒有留言:

張貼留言

注意:只有此網誌的成員可以留言。

選擇汪精衛中華帝國會像奧匈帝國鄂圖曼土耳其帝國一樣戰敗解體

選擇汪精衛 中華帝國會像奧匈帝國鄂圖曼土耳其帝國一樣戰敗解體 因為站錯了隊伍 北洋軍閥頭腦比汪精衛清楚 所以一戰才能拿回山東 孫文拿德國錢,他是反對參加一戰 選擇蔣介石, 中國將淪為共產主義國家 因為蔣介石鬥不過史達林 蔣介石即使打贏毛澤東 中國一樣會解體 中國是靠偽裝民族主義的...