Bạy mất hal bàn tạy
tôl tiếc không được đl đánh tiếp
雙手沒了大半
我遺憾自己不能繼續上戰場。
&&&
如今,我雙手僵硬,一條腿不能動,聽不清聲音,一隻眼睛模糊不清。
我現在成了廢人。吃飯要人餵,臉要人幫忙擦。要是那天晚上慶不堅持把我救出來,我就不會受這種苦。如果死在當時那種情況下,我反而會覺得幸福。
醫生又切掉了一部分手臂,好讓傷口有皮可以包覆。
他們繼續劈開我的手臂,塑形成手掌的樣子,讓我能學著握勺、拿筆。
每一次動手術,疼痛就像那晚踩到地雷一樣再度襲來。
一位坐輪椅的叔叔來到我的床邊,他說話很慢,讓我能聽清。我費力地抬起頭,看著他的嘴型猜他在說什麼。有時他怕我聽不清,還會用紙筆寫下來。
他說:
「年輕又帥,整天哭哭啼啼的像什麼樣子。我這雙腿都萎縮了,坐了二十多年輪椅,還是得堅強活下去。你放心治療,傷口會癒合,健康會恢復,未來還在等你。那些犧牲的人怎麼辦?我們能活著,還能和弟兄們一起在這裡,已經比他們幸運。有人只帶著半個身體回來,他們也得活下去。」
他說完,我哭得更厲害。他了解我內心的痛。我想起了那晚留在原地的戰友。我不知道他是否還活著。如果他還有一線生機,有人像慶救我那樣把他帶回來嗎?
回想起來,我覺得自己很幸運。
我告訴醫生,如果要我活下去,就必須身邊有一個懂我心理、知道怎麼鼓勵我的男人。我不喜歡女生靠近,她們讓我感到不自在,和我這樣的情況不合拍。看到她們笑我反而覺得煩。
後來,有一位性格溫和、話不多的哥哥一直陪在我身邊,一整年都細心照顧我。
半年後,我能自己用勺子吃飯了。醫生繼續手術,取出子彈。還有兩枚子彈無法取出。
傷口漸漸癒合、穩定。我甚至能寫壁報了。我幫弟兄們寫壁報,還成了鼓勵新來戰友的那個人,告訴他們不要絕望。
我旁邊床位有個兄弟,大腦半球裡嵌著金屬碎片。他清醒時會朗誦情詩,聲音感人。後來在一次癲癇發作中去世。他是河內綜合大學最後一年學生,1971年志願參軍。
每張病床背後都是一段命運。有的是被凝固汽油彈燒掉半邊身體的,有的是雙腿截肢的,有的是半張臉被炸毀的。
我在療養院裡的摯友叫昭。他雙目失明。我牽著他走到院門外的路上。幾個姑娘戴著斗笠,低頭挑著秧苗往田裡走。昭走得太快,撞上了一位姑娘,她摔進了路邊的水塘裡。我不得不走到池邊,用沒有手掌的手臂讓她抓住爬上來。
她喊:「你是瞎了嗎?」
我說:「對,他真的瞎了。」
姑娘挑著秧苗離開後,昭問我:「她漂亮嗎?」只要提到女生,他總是第一個問題:「她漂亮嗎?」
昭請了十天假,回來時帶了一個女孩介紹給我們看,說是他的新婚妻子。女孩膚色黝黑、牙齒暴、滿臉雀斑。和昭相處十天後,她就回鄉下去了。
他老婆走後,昭拄著拐杖來找我。
「你說實話,我老婆漂亮嗎?」
「漂亮啊,真漂亮。」
「比這裡的護士還漂亮嗎?」
「漂亮多了,這裡的護士算什麼。」
「我老婆皮膚黑還是白?」
「白得發亮,白裡透紅。」
「說實話。」
「真的,還很溫柔呢。」
「這我認同。她臉是圓的還是方的?」
「你不是摸過嗎?」
「摸過,感覺挺圓的,想再問確定一下。」
夜裡的探訪
「中哥──」
我假裝睡著了。
Nhung(紅)伸出她僅存的一隻手,在我臉上、肩膀上、頭髮上撫摸。
我太不好意思了,只好坐起來。
「這麼晚了,你上來幹嘛?回去吧,明天我過去找你。」
「我只是想跟你聊聊。」
「不行,已經十點多了,妳回去,明天我去看妳。」
Nhung雙眼全盲,也失去了一隻手臂。十八歲就志願參軍,戰場上還不到一年就重傷被送回療養院。
第二天夜裡她又來。從她的寢室到我這邊要經過兩棟房子。聽到她的手杖聲,我就知道她又來了。我只能繼續裝睡,可是沒用。
雖然殘缺,我們還是男人與女人。我對病房裡的兄弟們感到尷尬,他們開始竊竊私語。
「Nhung啊,妳別晚上來了好嗎?」
「我只是想和你聊聊,排解一下寂寞。」
旁邊幾張床的病人開始抱怨:
「都這麼晚了還來幹嘛?」
「人家都睡了,還嘰哩咕嚕個沒完。」
「一個女孩子也太不知羞了吧。」
他們向上級打了報告,意思是我們殘障者之間不正當男女關係。上頭也開始冷嘲熱諷。
在一次政治會議上,我站起來說:
「我們都是同樣的遭遇,應該互相關心。你們怎麼能說出那樣的話?你們看不到她已經夠可憐了嗎?」
那晚之後,Nhung不再來找我。一次她父母來看她,順道也來病房看我,邀請我有空去他們家坐坐。她母親眼神裡滿是心疼與痛苦。她漂亮的女兒,當時剛滿二十歲。
一個月後,Nhung被轉回靠近老家的療養院。她走的那天,我假裝什麼都不知道。
重返家鄉
我活著回來了,沒葬身在森林裡。可我父母卻很難過。他們嘆氣,眼神裡充滿擔憂。我才23歲,得謀生啊。可雙手都沒了,怎麼種田?怎麼打水?我只能去放牛,可家裡只有一頭牛,也輪不到我。
我去鄰居家坐坐,家裡實在太壓抑。鄰居以為我去追他們的女兒,那女孩躲在屋裡,好像我來是要把她搶回家做老婆一樣。我只好去沒有女兒的人家,省得聽閒言閒語。
我去了縣城火車站,搭火車到榮市,看看人家在做什麼生意。每次出門,我都遇見那個女孩。她在燕春站下車,我也跟著下。
那天已經沒有回香溪的車了,她邀我到她家。
她和舅舅、舅媽住。她母親生下她一週後就去世,父親因為母親的死入獄十三年。舅舅把她接回家撫養,還抱著她去各家找哺乳的母親餵奶。她十三歲時父親出獄,她嚇得躲到櫥櫃上。沒幾天他就離開村子。
她說想嫁給我。她說她愛我,和我一起生活,她就不再有自卑感。
我把她帶回家,父母如釋重負。
再次相遇
六年前我住在軍醫院。室友是一位在廣治戰區遭轟炸失明的女軍人。知道她和Nhung來自同一個縣,我問她認不認識。
「你是中哥吧?」
「妳怎麼知道?」我嚇了一跳。
「Nhung跟我講過。我們在同一個療養院。她嫁給了一位傷殘軍人,有兩個孩子。她老公因為腦傷,經常虐待她。」
「妳呢?」
「我也有兩個孩子,現在都在讀大學。」
話才說到這,她丈夫走了過來。原來我和她丈夫以前在河南治療時同病房。
「你有妻兒,生活算是穩定了吧?」
「穩定什麼,我太苦了。」
「還苦什麼?孩子大了,有吃有喝,還有人照顧。」
「說是這樣,可有時也會覺得委屈。想自己煮點東西,有家庭氣氛,可是沒人做,老婆什麼都不會。」
「她不會你就自己做嘛。」
他走後,她小聲走到我床邊說:「我會做啊,我會燒豬內臟、會縫衣、還會刺繡呢。是他不要我而已。」
1982年夏天的一個中午
我在椅子上休息,老婆在後院拔花生,孩子們出去玩了。一個陌生人來家裡。
「你是阮金中嗎?」
「是。」
「你不記得我了?」
「我記不得。」
「你是不是在廣治偵察時受傷的?」
「是。」
「你們連長是阮有金?」
「對。」
「那天晚上是誰幫你包紮的?就是我啊!我一直不知道你是活著還是死了。那天晚上你哭的聲音我一直記得。」
我放聲大哭,慶也哭了。當年那個古城之夜再次浮現。
我們結為義兄弟。慶還成了我女兒的乾爸。
Tôi giờ nằm đầy hai cánh tay cứng đờ, một chân không cựa quậy được, tai nghe không rõ, một con mắt bị mờ.
Tôi giờ thành người vô dụng. Ăn phải có người xúc. Mặt phải nhờ người lau cho. Giá đêm đó Khánh đừng cố đưa tôi ra bằng được. Chết đi tôi không phải chịu đau đớn thế này. Chết trong tình cảnh đó tôi cũng hạnh phúc.
Bác sĩ cắt thêm một phần tay để có da bọc vết thương.
Tiếp tục chẻ cánh tay. Chẻ tạo hình thay thế bàn tay để tôi có thể luyện tập cầm thìa cầm bút.
Mỗi lần đụng dao kéo cơn đau trở lại như cái đêm chạm phải mìn.
Một bác lăn xe lại bên giường tôi nằm. Bác nói từng lời chậm rãi cho tôi có thể nghe được. Tôi căng đầu lên nhìn khuôn miệng bác để đoán lời. Sợ tôi không nghe rô đôi đoạn bác phải dùng giấy viết.
Trẻ trung đẹp trai thế này mà khóc lóc buồn bã cả ngày là sao. Tôi đây này, hai chần teo, đi xe lăn hơn hai mươi năm rồi vẫn gắng gượng để sống. Cứ yên tâm mà điều trị, vết thương rồi sẽ lành, sức khỏe rồi sẽ hồi phục, tương lai rồi sẽ có. Những người hy sinh thì sao. Mình vẫn được sống, vể đây nằm với anh em là may mắn hơn họ rồi. Có người chỉ mang được một nửa thân hình về mà họ vẫn phải sống kia kìa.
Bác nói xong tôi càng khóc mạnh. Bác đã hiểu tâm tư tôi. Tôi nghĩ đến người anh nằm lại đêm hôm đó. Tôi không biết anh đã chết hay chưa. Nếu còn cơ hội sống có ai tìm thấy anh để băng bó đưa về như Khánh đã làm với tôi.
Tôi nghĩ lại thấy mình là người may mắn.
Tôi nói với bác sĩ. Muốn tôi sống thì phải có bên cạnh một người đàn ông hiểu tầm lý biết cách động viên. Tôi không thích các cô gái vì họ lại gần khiến tôi càng thêm ngại, không hợp với tình cảnh tôi lúc này. Nhìn các cô cười cười tôi cảm thấy bị phiền.
Một người anh hiền hậu ít nói đến bền tôi. Suốt một năm trời anh chăm chút tôi ân cần.
Nửa năm luyện tập. Tôi đã tự xúc được cơm ăn. Bác sĩ tiếp tục mổ chần lấy đạn ra. Vẫn còn hai mảnh đạn không lấy ra được.
Các vết thương lành, ổn định. Tôi viết được cả báo tường. Tôi làm báo tường giúp anh em. Tôi thành người đi động viên những anh em mới vào đừng tuyệt vọng.
Cạnh giường tôi nằm một anh có mảnh kim khí nằm ở bán cầu đại não. Những khi tỉnh táo anh đọc thơ tình. Giọng anh truyền cảm rung động. Trong một cơn co giật tái phát anh đã chết. Anh là sinh viên năm cuối trường đại học Tổng hợp xung phong ra trận năm 1971.
Trên mõi giường bệnh là một trạng thái. Cháy nửa người vì bom na pan. Cụt hai chần. Mất nửa khuôn mặt.
Bạn thần của tôi ở trại điều dưỡng là Chiêu. Chiêu bị mù hai mắt. Tôi dắt Chiêu ra ngoài con đường trước cổng trại. Những cô gái đội nón cắm đầu gánh mạ ra đồng. Chiêu đi nhanh quá đầm sẩm vào cô gái. Cô ngã xuống hồ nước bên đường tôi phải đi xuống sát mé hồ dùng cánh tay không còn bàn tay của mình cho cô bám lên.
Cô gái gánh mạ đi rổi Chiêu cứ hỏi tôi cô gái đấy có xinh đẹp không mày. Nhắc tới con gái khi nào hắn cũng băn khoăn cô ấy có đẹp không.
Chiêu được vê' phép chục ngày. Quay vể trại đem theo một người con gái giới thiệu vợ mới cưới. Một cô gái da đen nhẻm, răng hô, mặt đầy tàn nhang. Ờ lại chơi với chổng được mươi ngày người vợ vể quê.
VỢ vê' rồi Chiêu chống gậy đi tìm tôi.
&
Tôi giả vờ đã ngủ say.
Nhung giơ bàn tay còn lại xoa lên mặt lên vai lên tóc tôi.
Tôi ngại quá phải ngổi dậy.
Nhung bị mù hai mắt và mất một cánh tay. Mười tám tuổi xung phong đi bộ đội. Ở chiến trường chưa được một năm phải vể trại điểu dưỡng thương binh nặng trong tình cảnh như vậy.
Đêm hôm sau Nhung lại đến. Từ chỗ Nhung tới dãy nhà tôi nằm điểu trị phải đi qua hai ngôi nhà. Nghe tiếng gậy lộc cộc là tôi biết cô đang tới. Tôi cứ phải giả vờ ngủ để cô quay vể nhưng không được.
Dù tàn tật nhưng vẫn là nam là nữ. Tôi cảm thấy rất ngại với anh em trong phòng. Họ xì xào với nhau những lời khó nghe.
Họ đánh tiếng lên trên đại đội. Ý như tôi là tàn tật mà còn có quan hệ trai gái không đàng hoàng. Người trên đại đội cũng đánh tiếng xuống nói những câu bâng quơ giễu cợt chúng tôi.
Trong một cuộc họp chính trị tôi đứng lên nói.
Nhung không đến chỗ tôi nữa sau buổi tối gần như bị cả phòng xua đuổi. Một lần bố mẹ cô đi thăm con gái có lên phòng thăm tôi. Họ mời tôi có dịp thì ghé qua nhà chơi. Ánh mắt người mẹ xót xa đau đớn. Cô con gái xinh đẹp của họ hôm nay tròn hai mươi tuổi.
Một tháng sau Nhung chuyển về trại điều dưỡng gân quê nhà. Hôm cô đi tôi vờ như không biết.
Tôi trở về. Tôi không bỏ xác trong rừng. Vậy mà sao cha mẹ tôi lại buồn. Họ thở ra thở vào. Họ nhìn tôi ái ngại. Tôi mới hai mươi ba tuổi. Tôi phải làm ăn. Tôi sẽ làm ăn theo kiểu gì đây khi hai bàn tay không còn nữa. Cày ruộng kiểu gì, tát nước kiểu gì. Tôi chỉ còn làm được mỗi việc chăn bò. Nhà có một con bò, chẳng đến lượt tôi phải làm.
Tôi đi sang hàng xóm chơi. Ở nhà ngột ngạt quá. Bác hàng xóm tưởng tôi đi cưa con gái họ. Cô gái trốn trong nhà như thể tôi sang đầy bắt cô về làm vợ. Tôi đi đến những gia đình không có người con gái. Đỡ phải nghe những lời khách khí.
Tôi ra ga chợ Huyện. Theo tàu đi ra Vinh. Xem người ta mua bán gì được thì làm theo. Chuyến đi nào tôi cũng gặp cô gái đó. Cô gái xuống ga Yên Xuân. Tôi cũng xuống theo. Hết giờ tàu về Hương Khê rổi. Cô gái mời tôi về nhà mình.
Cô sống với cậu mợ. Mẹ sinh cô được một tuần thì chết. Cha cô phải đi tù mười ba năm vì cái chết của mẹ. Cậu đưa cô về nuôi. Cậu bế cô đến từng nhà có người mẹ đang cho con bú. Mười ba tuổi cha cô trở về. Cô sự hãi trốn trên chạn. Ong bỏ đi khỏi làng sau đó vài ngày.
Cô nói, muốn lấy tôi. Cô thương tôi. Sống với tôi cô không còn mặc cảm.
Tôi đưa cô về nhà. Cha mẹ tôi trút được gánh nặng.
&
Sáu năm cách đây tôi nằm Viện Quần y. Cùng phòng điều trị là một nữ quần nhân bị mù trong một trận bom rơi trúng hầm ở Quảng Trị. Biết cô gái cùng huyện với Nhung tôi hỏi cô có biết Nhung không.
Chuyện tới đầy thì chồng cô đi tới. Hóa ra tôi và chổng cô áy hồi đó nằm cùng phòng điều trị ở Hà Nam.
Chồng đi rồi, cô ấy lọ mọ lại bên giường bệnh tôi nói nhỏ. Em làm được mà. Lòng lợn em cũng làm được. Kim chỉ em xầu được. Em còn biết thêu nữa. Tại anh ấy không ưng.
&
Một buổi trưa hè năm 1982. Trung đang nằm trên ghế. Vợ nhổ lạc sau vườn. Các con đi chơi. Một người lạ đến nhà.
- Đềm đó ai băng bó cho mày? Chính tao đây. Tao không biết mày còn sống hay đã chết. Đêm nằm tao cứ nghĩ đến tiếng khóc của mày.
Trung khóc rống lên. Khánh cũng khóc. Đêm thành cổ năm xưa hiện về.
Họ kết nghĩa tình thân. Khánh nhận làm cha đỡ đầu đứa con gái của Trung.

沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。