Ngôi nhà nằm trên đỉnh ba con dốc có tên Động Đá, Lối Son, Xóm Làng. - Tại sao không chọn nơi bằng phẳng mà
ở hả cha?
Cha nói:
- Cha sinh ra đã ở đây.
Cha sinh năm 1950.
Một hôm Hiệu chạy về mồ hôi mồ kê.
- Xe đạp đâu rồi con?
- Dưới dốc.
Cha xuống dốc mang xe đạp lên. Giữa sân, dựng ngược xe đạp. Tuột xích, sang vành là bệnh mãn tính của xe. Hiệu đi học về bụng đói, trời nắng, còn phải nhấc nửa trước chiếc xe. Vứt rầm ngay chân dốc.
Về đến dốc là về đến nhà.
Về đến nhà bác Chắt, nhà mình, nhà chị Vân.
- Tại sao nhà mình lại ở đây?
Phát khóc vì về nhà theo ngõ nào cũng phải trèo dốc, những đứa cháu lại vặn vẹo bà nội. Bà nội đã trả lời vài lần như thế này: Năm 1945 làng mình lụt to. Nước dâng lên đến ngõ nhà bà Nguyên. Làng dưới bị chìm trong nước. Nước ngập mái nhà. Nhà mình trên cao không sao.
- Bốn, năm mươi năm mới lụt vậy một lần.
- Một lần là mất hết.
Mất hết là mất những gì?
-Có gì là mất.
Bà hiền từ, cháu thôi không lí lẽ.
Lẽ ra cha phải tìm nơi nào đó chuyển đi.
Chuyển đi đâu?
Đi đâu trong làng xã này? Vào Xóm Trại hay vào Nam? Chúng tôi chẳng muốn đi đâu. Nếu có lựa chọn, chúng tôi chọn ở đây. Chúng tôi ở đây, bên những người hàng xóm thiết thân.
Nhưng rồi những người hàng xóm một ngày bỏ đi. Chúng tôi cũng lần lượt ra đi. Ngôi nhà thì chẳng thể đi đâu được.
Ngôi nhà vẫn ở đây, đón chúng tôi mỗi năm vài bận trở về.
沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。