Lớp năm, cô Hạ ra đề văn tả ngôi nhà. Cha về phép, bài tập làm văn về nhà nhờ cha làm. Buổi tối, trước khi đi ngủ nói với cha ngày mai con phải nộp rồi. Sáng ra ngủ dậy trên bàn đã có sẵn bài văn cha viết. Những đứa con chỉ việc nắn nót chép lại. Chữ cha viết đẹp, thưa, dễ đọc. Nhưng nếu viết dài, trang viết của cha luôn có đặc điểm càng về sau càng xiêu vẹo, cẩu thả. Mẹ bảo đọc thư cha, mẹ biết tính cha. Tính cha thiếu kiên trì, dễ nản. Mẹ thì ngược lại, mẹ nóng nảy nhưng làm gì cũng đến nơi đến chốn. Mình vậy là nhận hết nhược điểm của mẹ và cha.
Bài văn hôm đó cô Hạ đọc cho cả lớp nghe. Vợ chồng cô thầy gặp cha mẹ trên đường là dừng xe đạp hỏi thăm các cháu có khỏe không và tiếp theo là - khen các cháu học tốt, khen Hà có năng khiếu văn.
“Qua khỏi dốc là nhìn thấy ngôi nhà em." Bạn Hà đã mở đầu bằng một câu văn giản dị mà truyền cảm.
Cô đọc tiếp. Và dừng lại: Những câu văn khô khốc như con dốc bạn phải vượt qua giữa trưa nắng chang chang đi học về và đi ra đồng gánh lúa. Bạn Hà yêu ngôi nhà của mình từ những khó nhọc.
Cả lớp lặng im nghe cô phân tích. Nỗi khổ sở của chị em mình khi dẫn vào bài văn nghe cũng được.
Cô Hạ ơi, cô còn nhớ tiết trả bài tập làm văn hôm đó? Cô đi lại giữa hai dãy bàn ghế, nâng niu cuốn vở có bài văn tả ngôi nhà điểm tám và trái tim em rộn ràng.

沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。