我家裡有個妹妹,如果你願意,我想把她嫁給你。
我和辛哥是同一天入伍的,兩人分到同一個部隊,也一起參加了那天晚上的戰鬥。
我們當時是在A山頂上發動突襲,我從一個方向攻擊,辛哥從另一個方向,他那一路是主攻,我這邊則是聲東擊西,支援主攻。
上級下令先發射40枚迫擊砲,然後步兵衝鋒。才打了10枚就超出了預定範圍,沒打中目標。
行蹤暴露,敵人回擊手榴彈,雙方爆發近身肉搏。一塊手榴彈碎片飛到我藏身的地方,從腋下穿入,我受了第一個傷。
辛哥那路沒能攻上去,部隊被迫撤退。他一個人孤身被困在敵陣附近。他自己用繃帶把腿傷包紮了,把AK步槍夾在胸前,從戰場慢慢爬回後方,途中蚊蟲吸附雙腿,腫脹瘀青。
辛哥後來被送去住院,一條腿落下殘疾。部隊懷疑他「思想有問題」,說他裝病逃避上前線,不讓他回北方老家,而是安排他去後勤倉庫當守衛。
那時我已是第二連的連長,而辛哥是我連上的一個班長。我在前線不斷打仗,每一仗都打贏了,團部信任我,營部也服氣,我說話很有份量。
我們單位有兩個名額可以以傷兵身分調回北方,我第一個就推薦了辛哥,他已在倉庫待了兩年。
第二個人是一個來自乂安的年輕人,他的扳機手指少了一截,不知道是自己割的還是真的受傷,我也沒追問。
有天晚上他悄悄來找我說:「我是家中唯一的兒子,爸媽都年邁體弱。當年我還未達當兵年齡就自願參軍,心想只是一時衝動表個態,政府應該會放過我,誰知他們真的把我帶走了。」
我問他:「你說的都是真的嗎?」
他答:「千真萬確。」
我說:「我教你個辦法,你要是被抓包就說我教你的。我會幫你掩護。萬一他們來檢查,你就把那隻斷了的手指亮出來說,這手指已經壞死了,根本無法扣動扳機。你要讓他們信。」
後來辛哥和那位年輕人一起被送到乂靜省香山的療養所。
臨別前,辛哥對我說:「這份恩情我不知道該怎麼報答。我家裡有個妹妹,我想把她嫁給你。請你允許我從現在開始叫你妹夫。」
當時戰爭仍未結束,生死未卜。出征前有個女孩對我動了情,我也只能狠下心來讓她別再等我。後來在奔赴戰場途中,陸續遇見一些女子,我也只能冷淡地表明立場。
這次向我提親的人是辛哥,一位我敬重的人。我不敢當面拒絕,但也沒答應。我壓根沒想過成家這回事,覺得這種事太遙不可及。萬一自己死了或是斷手斷腳回來,那怎麼辦?
聽說哥哥已經到了香山療養所,他妹妹從香溪騎車穿林翻山去找他。當時香山通往香溪的主路被炸毀,只能從森林小徑繞行。她本來在香山讀中等師範學校,後來學校也被炸了,只好回家。
兄妹重逢,抱頭痛哭。辛哥馬上對妹妹說:「我能活著回來全靠小阮(即我)。我已代父之責把你許配給他。從今以後,你就當自己已經有丈夫了,不要再答應其他人了。」
妹妹哭了一陣,然後對哥哥說:「嫁給一個正在前線打仗的人,太苦了。」
辛哥說:「苦的話就你一個人苦,哥哥我又不用受那份罪。」
辛哥堅定地說:「就算你苦,也還有哥哥我在家照顧你。而且我敢保證,你嫁給小阮不會苦。再過不久,他就會像我一樣回來的。」
兩家開始像準親家一樣走動了。凡是想來提親的男青年,一聽說她已有丈夫便作罷。
1971年,我是乂靜省唯一被派往河內軍事學院深造三年的人。
在返校途中,我抽空回家一天。
回家才發現,家裡人早已把我的婚事安排好了。我去辛哥家拜訪,想見他妹妹一面,但她正在田裡犁地,沒碰上。
後來我到河內上課,手頭拮据,但每到週末還是喜歡去還劍湖、郵局、糖果店、同春市場閒逛。
「妹夫小阮,妹夫小阮!」有人喊我。
我轉身一看,是辛哥和一位女孩,猜想應該是他妹妹。
辛哥的妹妹自從師範學校停學後,就靠販賣日用品為生,偶爾來同春市場進貨。這次她來河內拿貨,順便和哥哥去還劍湖走走。
她瘦小單薄,看起來一陣風就能把她吹跑。臉上笑容明快靈動。
我們在還劍湖吃了杯冰淇淋。我點完才突然想到自己身無分文。
她眼明手快,搶先付了錢。
下次她再來河內進貨,是自己一個人。我陪她去同春市場採購,買完貨後我們一起在街上閒逛。
三年學成後,我有一週休假。1974年9月2日,我們結婚。在一起過了一天,我又再度奔赴戰場。
此後音訊全無,既無書信,也無消息。
戰爭結束後一年我仍未歸家。村裡人紛紛傳說我已戰死,有人說我眼睛瞎了,正在治療無法回來。
我母親在鄉公所哭喊,妻子默默落淚,不說一句話。她的母親每天到教堂祈禱,希望女婿平安歸來。
姊夫踏上尋找我的旅程。
當年入伍前,我把姊夫叫到池塘邊說:「也許我永遠都回不來了,從現在起,你要代替我成為這個家的男人。」
當時我正在西寧執行任務,根本無法傳遞任何消息。想起妻子,我甚至已經想不起她的模樣。她則是日夜思念我,哭著盼我歸來。
ờ nhà tôi có em gái, xỉn được gả nó cho cậu
Tôi và anh Xin nhập ngũ cùng ngày. Hai anh em cùng đơn vị. Và cùng tham gia trận đánh đêm hôm đó.
Chúng tôi tập kích một trận trên đỉnh đồi A. Tôi đi một mũi. Anh Xin đi một mũi. Mũi anh Xin là mũi quyết định. Mũi phía bên tôi là mũi dương công, tức là phụ thêm cho mũi chính phía anh Xin.
Lệnh trên bắn 40 quả đạn cối. Bộ binh xông lên. Đã bắn 10 quả nhưng vượt tẩm, không trúng đích.
Bị lộ. Đối phương ném lựu đạn đáp trả. Hai bên đánh giáp lá cà. Một mảnh lựu đạn văng về phía tôi đang nằm trú, xốc dưới nách ngược lên. Tôi bị vết thương đầu tiên.
Mũi anh Xin không lên được. Đơn vị rút vể. Còn anh Xin nằm lại một mình ngay sát lòng địch. Anh tự băng ga rô vết thương ở chần. Mang AK giữa ngực. Bò từ trận địa vể hậu cứ. Sên, vắt bám hai chần anh cắn sưng bầm.
Anh Xin phải nằm viện điều trị. Một chân bị thọt. Đơn vị cho rằng anh “tư tưởng”, viện cớ để không phải ra mặt trận. Không cho anh về Bắc. Chuyển ra phía sau giữ kho.
Bấy giờ tôi là đại đội trưởng đại đội 2. Anh Xin là tiểu đội trưởng của đại đội 2. Tôi ở tuyến trước. Đánh trận liên tục. Trận nào cũng thắng. Trung đoàn tin tưởng. Tiểu đoàn phục. Lời nói của tôi có uy tín.
Đơn vị tôi có hai tiêu chuẩn thương binh được ra Bắc. Người đẩu tiên tôi chọn là anh Xin. Anh đã giữ kho hai năm.
Trường hợp thứ hai là một người em ở Nghệ An. Cậu này có ngón tay bị cụt mất một lóng. Đúng ngón tay bóp cò. Không biết cậu tự cắt đi hay bị thương, tôi không gặng hỏi.
Đêm cậu đến tỉ tê: Em là con trai duy nhất, bố mẹ đã già yếu. Khi đó em chưa đến tuổi đi bộ đội nhưng vần xung phong. Nghĩ rằng xung phong cho có phong trào để thanh niên noi theo chứ hoàn cảnh như mình người ta tha cho. Ai ngờ họ lấy đi luôn.
Mày nói thật khồng? Em nói đúng sự thật.
Tao bày cho mày mẹo này, để lộ ra tao bắn: Nếu họ đến khám thì mày giơ ngón tay bị cụt ra nói phần còn lại đã chết cứng rồi, không bóp cò được nữa. Mày phải làm sao cho họ tin.
Anh Xin và cậu kia được chở về trạm điều dưỡng ở Hương Sơn, Nghệ Tĩnh.
Trước hôm chia tay anh Xin nói: ơn này tôi không biết nói sao. Ở nhà tôi có cô em gái, tôi xin được phép gả nó cho cậu. Giờ cho phép tôi gọi cậu là dượng.
Chiến tranh đang tiếp diễn. Chưa biết mạng sống mình ra sao. Trước ngày ra trận một người con gái đem lòng thương nhớ, tôi đã phải nói lời dứt khoát để cô đừng chờ đợi. Sau đó, trên đường ra tiền tuyến, có dịp gặp gỡ người em nọ người em kia, tôi cũng phải phũ phàng mà bày tỏ thái độ.
Đặt vấn đề với tôi lần này là anh Xin, một người tôi quý trọng. Tôi không dám bác lời anh nhưng cũng không tỏ ý gì là mình chấp thuận. Tôi không nghĩ gì chuyện lập gia đình lúc này. Chuyện đó viển vông quá. Hứa hẹn rồi lỡ mình chết hoặc trở về thương tật mất tay mất chần thì khổ cho người ta.
Nghe tin anh trai đã về trạm điểu dưỡng ở Hương Sơn em gái anh Xin đạp xe đi tìm. Đường từ Hương Khê sang Hương Sơn khi đó phải men theo rừng vì đường chính bị bom dội. Em gái anh đang học trung cấp sư phạm ở Hương Sơn phải bỏ về vì trường bị đánh bom.
Anh em ôm chầm lấy nhau mà khóc. Anh Xin nói luôn với em gái mình: Anh sống được và được trở về đầy là nhờ cậu Tuyển. Anh đã thay quyền làm cha gả em cho cậu ấy. Từ giờ coi như em đã có chổng, đừng hứa hẹn với ai nữa.
Em gái nức nở xong thì bảo với anh: Lấy người đang ra trận khổ em lắm. Khổ thì mình em chịu chứ anh có phải chịu đầu.
Anh Xin quả quyết: Khổ thì có anh ở nhà giúp đỡ. Mà anh cam đoan em lấy cậu đấy em không khổ. Mai mốt cậu ấy sẽ vể như anh thôi.
Gia đình hai bên đi lại như thể chuyện đã thành. Những người con trai có ý đến nhà anh Xin nói với họ em gái tôi đã có chồng rồi.
Năm 1971 tôi là người duy nhất ở Nghệ Tĩnh được cử ra Hà Nội học ba năm ở Học viện Quân sự.
Trên đường vể đi học tôi ghé qua thăm gia đình một ngày.
Về nhà mới biết mọi người đã sắp đặt chuyện của mình đâu vào đấy. Tôi sang nhà thăm anh Xin và xem mặt em gái anh. Em gái anh đang đi cày ngoài đồng không gặp được.
Tôi ra Hà Nội học. Tiền không có nhưng cứ đến ngày chủ nhật lang thang lên Bờ Hồ, bưu điện, cửa hàng bánh kẹo, chợ Đồng Xuân.
- Dượng Tuyển. Dượng Tuyển. - Ai đó gọi tôi.
Tôi quay lại. Anh Xin và một cô gái đang nhìn mình. Tôi đoán có thể đó là em gái anh.
Em gái anh Xin sau khi bỏ học trường trung cấp sư phạm thì vể nhà kiếm sống bằng bán hàng xén. Thỉnh thoảng ra chợ Đồng Xuân nhập hàng. Lấy hàng xong hai anh em cũng ra dạo Bờ Hồ.
Cô em gái nhỏ bé, mỏng manh. Cảm giác như gió thổi mạnh là bay. Khuôn mặt tươi vui nhanh nhẹn.
Chúng tôi ra Bờ Hồ ăn kem cốc. Gọi xong kem tôi mới chột dạ trong túi mình chẳng có đồng nào.
Cô em nhanh tay trả tiền trước.
Lần sau ra Hà Nội lấy hàng cô em đi một mình. Tôi ra chợ Đồng Xuân cùng với cô. Lấy hàng xong hai đứa dạo phố.
Tôi học xong được về phép một tuần. Ngày 2-9-1974 chúng tôi cưới. Ở bên nhau một ngày tôi lại lên đường nhập quần đi đánh tiếp.
Tôi đi luôn. Không thư từ. Không tin tức.
Chiến tranh kết thúc một năm rồi vẫn chưa thấy tôi về. Người làng nói với nhau tôi đã hy sinh. Người lại nói tôi bị mù một mắt đang điểu trị chưa về được.
Mẹ tôi ra ngoài xã gào thét. Cô ấy khóc thút thít chẳng nói cầu gì. Mẹ cô ấy ngày nào cũng ra nhà thờ cầu nguyện con rể an lành sớm trở về.
Anh rể lên đường đi tìm tôi.
Trước ngày đi bộ đội tôi gọi anh rể ra sau hổi nói chuyện. Có thể không bao giờ em về nữa, từ nay anh thay vai trò của em là người con trai trong gia đình.
Bấy giờ tôi đang phải làm nhiệm vụ ở Tây Ninh. Chẳng cách gì nhắn được vế nhà. Nghĩ đến vợ, tôi chẳng mường tượng ra được khuôn mặt cô ấy thế nào nữa. Cô ấy thì khóc ngày khóc đêm nhớ thương lo lắng về tôi.

沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。