奔跑在紫色原野之上——一段鄉村童年的記憶

奔跑在紫色原野之上——一段鄉村童年的記憶


我們又見面了。偶爾會因為一些莫名其妙的理由挨媽媽的打。對孩子來說是不講理的原因,對大人來說卻是理所當然的事。這兩個世界的邏輯從來不曾相通。


中午太陽毒辣,我偷偷溜出家門,到\*\*富嬸(mự Phú)**家找**姊姊貝(chị Bé)**和**姊姊玄(chị Huyền)\*\*玩。小孩的遊戲永遠沒有結束的時候。姊姊玄要趕牛去吃草,問我要不要一起去放牛。就這樣,我跟著她和一群牛走了。


**樹林坡(Bãi Cây)**廣闊無邊,鋪滿了紫色的**購花(hoa mua)**和朝山延伸的**桉樹(cây bạch đàn)**。黃褐色的牛,像蟬翅一樣光澤的牛,在淡淡的午後陽光裡穿梭。我望著閃閃發亮的牛群,心裡納悶:這麼多看起來差不多的牛,人怎麼認得出哪一隻是自家的?


對岸是**茹茂水壩(đập Rú Mạo)**,有幾間農舍沿著水壩邊坐落。壩水清澈如鏡,倒映著高聳的桉樹。這邊是**購花坡(Bãi Mua)**,之所以叫這名字,是因為這裡滿山遍野都長著購花。現在正是花開的季節,紫花一朵接著一朵無盡延展。遠方那裡是不是天際?天際是不是紫色的?我趴在地上,躲進一叢購花裡,被那鮮亮的紫色吞沒。閉上眼,又睜開,已經看不見哪裡是天際了。


「媽,媽媽來了!」

\*\*姊姊恆(chị Hằng)\*\*驚叫,發現媽媽騎著腳踏車正衝向樹林坡。


我們跑了。姊姊恆跑在前,我在後。頭也不回地朝村子方向跑去。


穿過**畜舍坡(dốc Cửa Trại)**,經過**富嬸家巷口(ngõ nhà mự Phú)**,富嬸看到兩個孩子跑得飛快,喊我們:「進來拿個柚子吃!」姊姊恆沒理會,我也不敢停。富嬸追出來,把柚子塞給我:「拿回去吃吧,這柚子不會像雞屎那種柚子一樣苦。」


我回頭接過柚子,塞進衣襟裡跑才跑得動。跑過外婆家,姊姊恆叫我把柚子丟掉才跑得快。從樹林坡一直跑到**雷老坡(dốc ông Lới)**,我們才敢回頭看。


媽媽騎著那台紅色舊車,車漆已經剝落了。腳踏鏈時不時會掉落,有幾個坡她還得牽著車走。


我們兩姊妹拼命跑,媽媽就在後面追。最後我們幾乎同時抵達家門。


「躺到椅子上去!」


我們照做了。我躺裡面,姊姊恆躺外面。


一鞭、兩鞭,媽媽用騎車回來剩下的力氣,把鞭子抽在我們的屁股和小腿上。「以後還敢亂跑嗎?還敢在大太陽下亂跑嗎?」


下一鞭是:「看見媽媽還敢跑!以為跑了就沒事嗎?這罪更大!」


姊姊恆死撐,我眼淚直流,不是哭,是眼淚自己掉下來。我們想認錯也只是一聲不吭。鄉下的孩子不會說「對不起」或「謝謝」。


媽媽放下鞭子。


媽媽進廚房舀飼料餵豬,又開始煮飯。我們姊妹倆仍然躺在椅子上。


我轉頭看,姊姊恆已經睡著了。我感覺整張椅子突然轉起來,天花板也轉,然後噁心、昏沈,什麼都不知道了。


醒來時,眼睛濕濕的,鼻子刺痛。額頭上有一塊冷敷的布。


媽媽扶我坐起來,遞給我一碗水。媽媽柔聲說:「這是\*\*三提草(cây ba đề)**和**墨草(cỏ mực)\*\*煮的水,喝了可以退感冒。」這是媽媽經常給我們用的草藥。


灶上的鍋正咕嘟咕嘟地煮著粥。


這次感冒,我們兩姊妹整整病了三天。


\*\*姊姊玄(chị Huyền)\*\*被富嬸痛罵了一頓,因為她帶我們出去「胡鬧」。


可是我們就是喜歡放牛啊。每家都有牛,只有我們家沒有。


媽媽答應說,等爸爸回來,就會買一頭牛給我們。


---


### 書評:


這篇短文以細膩的筆觸描繪了越南鄉村一個夏日午後的童年記憶。故事中的小孩因為偷閒去放牛,而引發一場與母親之間愛與管教交錯的衝突。作者筆下的「霞(Hà)」與姊姊恆的奔跑,是對自由與壓抑、夢想與現實的詩意對照。


文章中不僅有對自然景色的生動描寫,也蘊含著鄉村文化中的母職權威與孩子的沉默順從。儘管捱打,母親還是為孩子準備草藥與粥湯,這種混合了嚴厲與溫柔的情感,使整個故事既真實又動人。這不僅是一段記憶的回溯,也是對家庭與童年失序秩序的一種深刻反思。


Tgặp nhau. hỉnh thoảng bị một trận đòn vô lí của mẹ. Vô lí của trẻ con nhưng đúng lí với người lớn. Lí của hai thế giới này mấy khi


Trưa nắng trốn mẹ vào nhà mự Phú chơi với chị Bé, chị Huyền. Trò chơi của trẻ nhỏ không khi nào kết thúc. Chị Huyền lùa bò đi ăn. Hỏi có thích đi cùng chị chăn bò không. Vậy là đi theo chị và đàn bò.


Bãi Cây mênh mang trải dài hoa mua tím và cây bạch đàn lên non. Những con bò vàng, những con bò màu cánh gián lẫn vào trong chiều nhạt nắng. Mình nhìn đàn bò lấp lánh với ý nghĩ không hiểu sao người ta có thể nhận ra được đâu là con bò của nhà mình trong đàn bò gần giống hệt nhau.


Bên kia là đập Rú Mạo. Một vài ngôi nhà trại men theo đập nước. Nước đập trong veo soi bóng hàng bạch đàn cao vòi vọi bên bãi. Bên này là Bãi Mua. Gọi là Bãi Mua vì ở đây chỉ mọc toàn cây mua. Mùa này đang hoa mua. Hoa mua tím ngắt nối tiếp miên man. Xa kia có phải là chân trời. Chân trời có màu tím phải không. Mình nằm sạt xuống đất, nấp dưới một bụi mua, chìm trong màu tím rực. Mắt nhắm lại. Rồi mắt mở ra. Không nhìn thấy đâu là chân trời nữa.


"Mẹ, mẹ kìa.” Chị Hằng giật giọng khi phát hiện ra bóng mẹ đang lao xe tiến gần về phía Bãi Cây.


Chạy. Chị Hằng chạy trước mình chạy theo sau. Húc đầu về phía làng mà chạy.


Qua dốc Cửa Trại. Qua ngõ nhà mự Phú. Thấy hai đứa cháu chạy vụt qua, mự Phú gọi giật lại. Vào đây mụ cho quả bưởi. Chị Hằng không vào, mình cũng không vào. Mự Phú mang quả bưởi chạy theo bảo cầm về mà ăn, bưởi này không đắng như bưởi cứt gà đâu con.


Mình quay lại lấy bưởi. Nhét quả bưởi vào bụng chạy cho dễ. Qua nhà bà ngoại, chị Hằng bảo mình ném bưởi đi chạy cho nhanh. Hai chị em chạy từ Bãi Cây về tới dốc ông Lới mới dám quay đầu ngoái lại.


Mẹ đạp chiếc xe màu đỏ sơn đã trốc lở. Thỉnh thoảng mẹ lại phải dừng lại vì tuột xích. Vài con dốc mẹ không đạp được phải dắt bộ.


Hai chị em thì cứ chạy phăm phăm. Con chạy trước mẹ đạp xe đuổi theo sau. Cùng lúc về tới nhà.


“Nằm lên ghế!”


Hai chị em nằm lên ghế. Mình nằm trong chị Hằng nằm ngoài.


Một roi. Hai roi. Mẹ dùng phần sức lực còn dư lại sau quãng đạp xe quất lên mông, lên cẳng chân hai đứa. Còn tự tiện đi rong nữa không? Lần sau còn đi dang nắng nữa không?


Roi tiếp theo là thấy mẹ sao bỏ chạy. Tưởng chạy là thoát được tội à. Tội này còn nặng hơn.


Chị Hằng lì. Mình nước mắt chảy giàn giụa. Nước mắt tự nhiên chảy chứ không phải do khóc. Muốn nhận sai chị em mình cũng chỉ im lặng. Không đứa con nào nói lời xin lỗi. Bọn trẻ quê nhà không biết nói lời xin lỗi, cảm ơn.


Mẹ buông roi.


Mẹ vào bếp xúc cám cho lợn ăn. Mẹ đi nấu cơm. Hai chị em vẫn nằm trên ghế.


Mình quay sang, chị Hằng đã ngủ thiếp đi. Mình thấy cái ghế bỗng nhiên quay vòng, trần nhà cũng quay vòng, rồi buồn nôn. Rồi lịm đi không biết gì nữa.


Tỉnh dậy, mắt ướt nhòe, sống mũi cay nhức. Trên trán là cái khăn chườm lạnh.


Mẹ đỡ mình dậy, đưa cho một bát nước. Giọng mẹ dỗ dành, đây là nước cây ba đề và cỏ mực uống giải cảm. Bài thuốc nam quen thuộc của mẹ khi các con ốm.


Trên bếp là nồi cháo đang lục bục sôi.


Một trận cảm kéo dài ba ngày cả hai chị em.


Chị Huyền bị mụ Phú mắng cho một trận vì rủ em đi dại.


Bởi vì chúng con thích đi chăn bò. Nhà nào cũng có bò, chỉ có nhà mình là không.


Mẹ hứa đợi cha về rồi sẽ mua cho một con bò.


😀😀😀😀😀😀

沒有留言:

張貼留言

注意:只有此網誌的成員可以留言。

霍布斯「利維坦世界」到底是什麼?

霍布斯「利維坦世界」到底是什麼? (超簡明版+卡根怎麼用它來打歐洲臉) 1. 霍布斯的核心觀點(《利維坦》1651年) 霍布斯認為:在沒有強大共同權威(國家、政府)的情況下,人類社會會陷入「自然狀態」(state of nature),其特徵是: 「人人對人人的戰爭」(war o...