Nhà trên dốc, gánh nước là công việc ngày nào cũng phải làm. Gánh nước uống. Gánh nước nấu ăn. Gánh nước về tưới cho cây. Gánh nước về cả nhà tắm giặt. Cả nhà - cho đến khi cha về hẳn - là tám người. Bà nội, cha mẹ và năm đứa con. Gánh nước cho cả nhà chẳng đáng là bao. Việc đó có bốn đôi vai làm.
Nước phải gánh nhiều vì nhà nấu rượu, nuôi lợn.
Giếng nước ông Trần trong veo, gàu nhỏ múc mãi mới đầy thùng. Xuống nhà ông Trần, đi tắt qua ngõ vườn ông Xuân nhanh hơn nhưng ông Xuân không ưa. Nhà ông có hai con chó hay sủa. Mỗi gánh nước hai lượt đi qua tiếng chó sủa, tiếng hùi hùi mắng chó, tiếng người trong nhà vọng ra. Qua bốn lượt là ngại.
Đi thẳng xuống dốc là giếng nhà cô Quang. Chị Nghiêm đi học sư phạm ở tỉnh thỉnh thoảng về. Mình giặt quần áo, chị ngồi nhặt rau. Nhặt xong rau, chị vẫn ngồi. Mình giặt xong quần áo từ lâu vẫn chưa muốn dứt ra câu chuyện. Thấy mình đi lâu là mẹ sai Huân xuống gọi. Cái con lắm điều này lại ngồi lê rồi. Hóa ra mình đã lắm điều từ thuở đó.
Chị Nghiêm ra trường, di dạy gần nhà. Một buổi trưa mình đang múc nước thì chị Nghiêm ra. Hà này, chị có tin buồn. Tin buồn gì hả chị. Ít bữa nữa em biết ngay mà. Mình buông gàu theo chị đi vào buồng. Buổi trưa, đi từ ngoài nắng vào buồng thấy tối om. Chị Nghiêm nằm trên giường khóc. Mình biết có chuyện nghiêm trọng.
Ngày chị Nghiêm cưới mình có đi không nhỉ. Mình không nhớ nữa. Chỉ nhớ là khi chị sinh con mình đi chợ Nổ mua một bộ quần áo sơ sinh màu xanh mang đến tặng. Mình mân mê bàn tay nhỏ xíu của em bé, chị nói, Hà sau này đừng dại như chị.
Tết năm thứ nhất đại học, mình đi qua ngôi nhà chị thấy chị đang cuốc đất vườn ra. Mình vẫy tay vội vàng vì đang ngồi sau xe đứa bạn đi chơi.
Mùa đại hạn, gánh thùng đi cả cây số mới có nước mang về. Có những mùa phải đạp xe vào xóm trại chở từng can. Bốn giờ sáng đến nơi đã thấy thùng, xô xếp hàng.
Mình dặn bà, mai ba giờ thức con dậy xuống Trục Vực hứng nước mạch. Bà thức cháu dậy không biết là mấy giờ. Trăng cuối tháng sáng mờ. Đi muộn là không có nước. Quẩy gánh mang theo một cái gáo. Múc lên từng gáo nhỏ. Đầy hai thùng nước, leo lên vực. Gánh nước nhịp nhàng chân bước nhịp nhàng. Bóng tối trên đường, mình nghĩ đó là bóng tối tạo ra bởi ánh trăng vừa khuất trong mây. Mình giẫm lên bóng tối. Ngã nhào. Thùng nước cũng ngã nhào. Không phải là bóng tối, đó là một cái hố. Quay lại giếng thì bao người vừa đến. Quần áo ướt ngồi canh nước.
Giếng Bện Nông của chung cả làng. Giếng Bện Nông không có thành. Trông giống một đầm nuôi tôm thu nhỏ. Bên giếng, người đàn ông, trẻ con múc từng xô nước lên giội ào, người chị khòng lưng lội ra bãi sâu hơn nhấc lên hai thùng nước trong sạch sẽ mang về uống, người mẹ đổ chậu nước giặt màn hành kinh đỏ ngầu một bãi. Mình mang gánh nước đứng tần ngần một lúc đi tìm giếng khác.
Cha nhờ ông Bàng xây cho một cái bể đặt trước sân. Mười hai gánh nước là đầy bể. Ngoài chum, vại trữ nước trong nhà thì chị em mình luôn phải để cho cái bể này không vơi. Nhìn bể nước đầy ắp sung sướng trong lòng.
Mỗi lần bị mẹ nạt hay tự ái chuyện gì đó là chị Hằng lại đi gánh nước về đầy bể. Bể bị rò rỉ. Gánh qua hết buổi trưa rồi bể vẫn chưa đầy. Vì không khi nào cạn bể để kiểm tra nên nó cứ rò rỉ vậy hàng tháng trời mà không biết.
Bà khen mình chăm làm. Mỗi lần nghe bà khen mình lại hăng hơn. Buổi trưa, bọn trẻ chơi trốn tìm thì mình mang thùng đi gánh nước. Mười mấy lượt lên dốc xuống dốc mà không thấy mệt. Cái mệt nhọc của lao động chân tay vốn qua nhanh.
Bác Sâm ngoài Quảng Ninh về. Bác có lái xe riêng. Bác dẫn đàn cháu lên nhà o Liên. Khi xe quay về đến dốc, ai nấy cười ồ khi thấy hai tay mẹ vung vẩy gánh nước đi lên dốc, vai mẹ gồng lên, mông mẹ đung đưa. Mẹ đang cố vượt dốc cho thật nhanh để tránh ô tô.
😀😀😀😀😀😀
沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。