在A Lưới的一些日子裡(逃兵)

 


在A Lưới的一些日子裡



我們攀登高地,敵軍正在那裡駐紮。洛營長帶著決定性突擊小組前進,我們三人則執行側翼佯攻。

敵軍封鎖了路中央,從灌木叢中連發掃射。情勢不利,洛大聲下令撤退。

我是一名新兵,這是我參加的第一場戰鬥。正熱血沸騰卻被迫撤退,實在遺憾。

洛那組已撤回。我卻端起B41火箭筒發射第一發。在這種情況下開火等於失敗,但我就是想開火。

敵軍火力突然中斷。他們是逃了嗎?我和馬功郎——一位岱族người Tày士兵——衝進交通壕。

壕溝裡堆滿食物罐。夜裡,我能借著敵軍間歇發射的照明彈光亮看到那些罐頭。

我用手四處摸索。這裡一罐,那裡一罐,還有一罐。每罐都已開封、吃剩,可能敵軍正在用餐,聽到槍聲就丟下逃了。

我們已經一個月沒見過一粒米或鹽,肚子裡全是羊齒、芋莖和飛機草。我一邊爬行一邊搜刮罐頭。每罐都好吃得不得了。我高興得像淘金人見到金子。

再往前爬一段,我看到一個大箱子。箱子裡堆滿方形餅乾盒,一層層疊起。我不知道裡面是什麼,只知道是能吃的。必須帶回去給兄弟們。為了多帶一些,我勒緊腰帶,打開襯衫鈕扣,把罐頭塞滿整個肚子周圍。

滿腹罐頭後我繼續沿壕前行尋找敵軍射擊。但敵人已不知去向。後來我才知道,他們已撤進用粗大原木築成的碉堡。我們的平射火力根本打不進那裡。

中隊長見我們沒回,便折返回來找人。

這時我才驚覺壕內只剩我一人。馬功郎大概嚇壞了,藏在哪裡我也不知道。

回到據點,戰友們都已入睡。我像趕集歸來的母親般興奮地大喊:「你們誰想吃戰利品我給你!」大家立刻跳起來。

第9團戰力喪失。上級下令第9團撤退,由在廣平外地的第8團調防接替在太化—順化的戰區。

聽到這消息,我們三人還守著高地安心等待。等了七天仍不見第8團前來。第八天,偵察兵通報我們得到了撤退命令。

我讓茂哥與一位年輕士兵出去察看敵人是否接近據點,好決定安全的撤退路線。

兩人剛走不久,年輕士兵就跑回來報告:茂哥走到溪邊時中了汽油彈,屍體躺在溪水中。我和年輕士兵急忙尋找撤退通道。

和平之後,我回鄉為茂哥上香。他母親說她去請過好多位靈媒,人人都說茂哥的屍體在某處,每次聽完又組團去尋找,一走就是十天八天。我實在不知道該怎麼開口讓她好過些,只能默默離去。

最近一次她又說靈媒急喚,要快去找,說茂哥回來「報冷」,他埋在某處高地上。我只得把媳婦叫到後院悄聲說:「別再花錢去找他的屍體了。」

當我們第一次開火時暴露了位置,整組人掉進交通壕陷入進退兩難的局面。我們整夜趴在壕溝裡,直到天剛亮。

濃霧瀰漫,敵人持續發射照明彈但毫無效果。我們趁機尋找撤退通道。

連長從前一夜就已喪失鬥志,我接手指揮。

我對連長說:「你們幾個先把這位烈士帶走,我留在這邊檢查完地形再跟上。」

我爬出壕溝,敵軍發現後立刻猛烈開火。我只得退回去。發現三人還未能將烈士搬出,他們全趴在地上,只要頭一抬就中彈。

「只能倒退爬行。」我說。

我躺在烈士後面,雙手緊抓他的屍體,用頭一點一點地往外推。我們移動了約五十公尺,敵人便衝了出來。壕溝前有個深坑,我停了下來。龍跟在我後頭,被一發迫擊炮擊中。我們就此失散。



到了傍晚,我終於把烈士的遺體送回單位交接完畢。接著又折返回去尋找龍。我看到一個熟悉的身影,但已經無法辨認是不是龍。他的臉因昨晚偽裝而變得漆黑。他沒有受傷,但泥沙飛入口中和耳朵裡,硬得像是被錘子敲緊一樣。我拍手發出暗號,他也聽不到。我把他拉到溪邊,壓著他的臉浸在水裡,讓泥巴慢慢軟化。花了將近三十分鐘,才用小木枝一點一點地把泥從他耳口中掏出來。

我開始發瘧疾。體力完全透支,走路得拄拐杖,雙膝顫抖不止。

幾天後,我無意間看到政治指導員的筆記本,裡面寫著我的名字,旁邊還有個「T²」的符號。「T²」的意思是「思想」。這是他用來觀察與向上級回報士兵思想狀態的筆記。

我氣得發抖。他們以為每個人都跟那個叫進的人一樣嗎?

說到那個進的故事——

那時我們部隊從清化出發,行軍至承天順化。到廣平時,進已經體力耗盡。他兩天沒吃東西。

同志選派我背他前進。我是入伍前的黨員。

進比我高大。整整兩天兩夜,我把他背在肩上。老撾的森林中滿是石峰與深谷。前方就是一座垂直的石峰,險峻無比,需要兩段梯子接續才能通過。

我告訴他:「緊緊抱住我的脖子。」我雙手緊抓梯子,一步一步顫抖著往上爬。

翻過險峰後,我們在原地過夜休息。

隔天清晨,弟兄們起來吃早餐,大家勸他吃點東西補充體力,但他還是搖頭。他躺在吊床上,就像一隻虛弱的小貓,毫無生氣。

這已經是他第三天拒絕進食。早上七點,大家已拆好吊床、摺好雨布、打包裝進背包,準備等命令繼續行軍。

營長來了。

「那個叫進的在哪?」

「報告長官,同志進還躺在吊床上,起不來。」

營長走到吊床前說:

「你起不來嗎?我現在命令你起來收拾吊床準備行軍。今天如果再讓同志們替你背行李,我就開槍!」

進立刻彈起身來,麻利地收拾裝備,恢復得就像平常一樣。

這時我們才明白,他是故意不吃東西、讓自己虛弱,好有藉口留在後方。我們這些普通士兵雖然沒想太多,但這一套騙不了上級。

隔天,我們單位抵達承天順化地界。從高地上望下去,看見直升機像蜻蜓一樣飛來飛去。營長要我去找進。他早就不知道什麼時候躲起來了,沒人知道他去了哪裡。

十年後我在老家遇見了他,誰也沒提起往事。我心裡只是納悶:那時我怎麼能那麼有力氣?背著他整整兩天兩夜,還背他攀過長山山脈上的兩段懸梯與石峰。


如你接下來要整理成完整的回憶錄章節,我可協助進行文本潤飾、標題編排、口述文學化處理,是否需要我協助下一步?

Những ngày ở A Lướ

Chúng tôi đi lên cao điểm. Địch đang đóng trên đó. Anh Lộc đại đội trưởng đi mũi quyết định, nhóm ba người chúng tôi đi mũi dương công.

Địch chốt giữa đường. Đạn trong những lùm cầy bắn ra hàng tràng. Thấy tình hình bất lợi anh Lộc hô to ra hiệu lui quân.

Tôi lính mới. Đây là trận đầu tiên được tham gia. Đang cao hứng mà phải rút về tối tiếc.

Mũi anh Lộc đã rút về. Tôi dương khẩu B41 bắn phát đầu tiên. Nổ súng trong tình thế này là thua nhưng tôi thích.

Hỏa lực địch bỗng ngưng bặt. Chúng bỏ chạy chăng? Tôi và anh Ma Công Loan người Tày nhào xuống giao thông hào.

Trong hào giao thông là những hộp đồ ăn. Đêm tối, tôi nhìn thấy được những hộp đồ ăn nhờ ánh pháo sáng chốc chốc địch lại bắn.

Tôi quơ tay tìm. Chỗ này một hộp chỗ kia một hộp chỗ kia nữa một hộp. Hộp nào cũng đã khui nắp, ăn dở. Có lẽ địch đang ăn nghe tiếng súng thì vứt đấy bỏ chạy.

Một tháng không có hạt gạo hạt muối nào. Trong bụng toàn cây dương xỉ, môn thục, lá tàu bay. Tôi vừa bò vừa móc đồ ăn. Hộp nào cũng ngon. Tôi sướng như người đi đào vàng nhìn thấy vàng.

Bò tiếp đoạn nữa lại thấy một cái rương. Trong rương đầy hộp bánh vuông xếp chổng lên nhau. Trong mỗi hộp vuông là gì tôi không biết, chỉ biết là thứ ăn được. Phải mang về cho anh em. Để lấy được nhiều tôi thắt lưng chặt, mở cúc áo và nhét các hộp đầy quanh bụng.

Một bụng chặt đổ hộp tôi tiếp tục mò theo giao thông hào đi tìm địch để bắn. Không thể nào biết được địch đã chạy đi đâu. Sau này tôi mới biết địch rút vể trú trong lô cốt là những thần gỗ lớn quầy lại.  trong lô cốt đó đạn thẳng của ta không thê’ nào bắn được.

Trung đội trưởng thấy chúng tôi không về đã quay trở lại tìm.

Lúc này tồi mới sực tỉnh, hầm hào chỉ còn mình tôi. Ma Công Loan sợ quá ẩn nấp đâu đó tôi không biết.

Về đến nơi anh em đã đi ngủ hết. Tôi hét to sung sướng như người mẹ đi chợ vể. Chúng mày đứa nào ăn chiến lợi phẩm tao cho. Tất cả cùng chồm dậy.

Trung đoàn 9 mất sức chiến đấu. Lệnh trên trung đoàn 9 rút quân, đem trung đoàn 8 đang ở ngoài Quảng Bình vào thay ở địa bàn Tầy Huế.

Nghe tin đó ba thằng còn lại ở cao điểm yên tầm chờ đợi. Chờ bảy ngày rồi vẫn không thấy trung đoàn 8 vào. Đến ngày thứ tám trinh sát báo anh em được lệnh rút.

Tôi bảo anh Mậu và cậu lính trẻ ra xem địch có lên gẩn chốt không để tính đường rút an toàn.

Hai người đi một lúc thì cậu lính trẻ chạy về báo tin. Anh Mậu ra đến suối bị trúng quả bom xăng xác nằm dưới suối rồi. Tôi và cậu lính trẻ lo tìm hướng thoát thần.

Hòa bình tôi vể quê thắp hương cho anh Mậu. Mẹ anh bảo rằng đi xem thầy, thầy nào cũng nói xác anh Mậu đang ở chỗ nọ chỗ kia. Mỗi lẩn nghe thầy phán gia đình lại tổ chức đi tìm. Mỗi chuyến đi cả chục ngày. Tôi chẳng biết nói sao cho bà đỡ đau lòng đành im lặng quay về.

Đến lần gần nhất đầy người mẹ già lại bảo thầy nói đi tìm gấp. Anh Mậu vể kều lạnh. Anh Mậu đang nằm ở chỗ nọ chỗ kia trên đồi cao. Tôi đành gọi cô con dầu ra sau vườn nói nhỏ. Gia đình đừng tốn tiền đi tìm xác anh nữa.

Nổ súng phát đầu tiên bị lộ chúng tôi lọt vào hào sầu, rơi vào tình thế vào không được ra không xong. Chúng tôi nằm im dưới giao thông hào từ buổi tối đến mờ sáng hôm sau.

Sương mù dày đặc, địch bắn pháo sáng liên tục nhưng không có tác dụng. Lợi dụng lúc này chúng tôi tìm đường lui quần.

Đại đội trưởng đã mất tinh thần từ đêm hôm trước. Tôi thay quyền chỉ huy.

Tôi nói với đại đội trưởng, mấy người phải đưa liệt sĩ này ra, tôi ở lại kiểm tra khu vực này xong rồi ra sau.

Tôi ra khỏi hào. Địch phát hiện ra nã súng liên tục. Lại quay vào. Thấy ba người vẫn chưa đưa được liệt sĩ ra. Cả ba đang nằm sấp xuống mặt đất. Đẩu ngoi lên là trúng đạn ngay lập tức.

Giờ phải trườn thụt lùi. Tôi nói.

Tôi nằm sau liệt sĩ. Hai tay nắm chặt vào xác và dùng đẩu ủi ra từng mi li mét. Qua được chừng năm mươi mét thì địch đổ ra. Trước hào có một hố sâu. Tôi dừng lại. Long đi sau tôi trúng quả đạn cối. Chúng tôi mất hướng nhau.

Tới chiều tôi đưa được liệt sĩ vể bàn giao cho đơn vị. Quay lại tìm Long. Thấy một dáng hình quen nhưng không nhận ra được là Long nữa. Khuôn mặt đen trũi vì đêm hôm trước ngụy trang. Cậu không bị thương nhưng đất bay vào mổm và tai, nén chặt cứng lại như dùng búa nện. Tôi vỗ tay ra mật hiệu cũng không nghe được. Tôi lôi cậu ra suối, đè mặt úp xuống nước cho đất nhão ra. Gẩn ba mươi phút mới dùng que chọt đất ra từ từ.

Tôi lên cơn sốt rét. Kiệt sức. Đi lại phải chống gậy. Vừa đi hai đầu gối vừa run lầy bẩy.

Mấy hôm sau vô tình thấy cuốn sổ tay của chính trị viên viết tên mình trong đó cùng với ký hiệu tê bình phương. Tê bình phương nghĩa là “tư tưởng”. Đây là cuốn sổ chính trị viên theo dõi và báo lên trên.

Tôi giận dữ. Họ nghĩ ai cũng như anh Tiến sao?

Chuyện vể anh Tiến.

Chúng tôi hành quân từ Thanh Hóa đến Thừa Thiên Huế. Đến Qụảng Bình anh Tiến bị kiệt sức. Anh không ăn gì đã hai ngày.

Đổng chí Tuyển là tôi được phần công nhiệm vụ cõng anh Tiến. Tôi là Đảng viên trước khi đi bộ đội.

Anh Tiến cao lớn hơn tôi. Hai ngày hai đêm tôi cõng anh trên vai. Rừng Lào nhiều lèn đá vực sâu. Trước mặt tôi là một lèn đá dựng đứng chênh vênh. Hai cái thang bắc nối tiếp mới qua được.

Tôi bảo anh Tiến ôm chặt cổ mình. Hai tay tôi bám chắc vào thang vịn. Từng bước tôi run rẩy nhích lên.

Vượt qua được lèn đá hiểm nguy chúng tôi dừng chân nghỉ qua đêm.

Sáng hồm sau anh em dậy ăn sáng. Động viên anh Tiến ăn chút gì đó giữ sức anh vẫn lắc đầu. Anh nằm trên võng như một con mèo ốm yếu khồng còn tí sinh lực nào.

Hôm nay đã sang ngày thứ ba anh Tiến không chịu ăn gì. Bảy giờ sáng anh em đã tháo võng, gấp tăng cho vào ba lô chờ lệnh hành quần.

Tiểu đoàn trường xuất hiện.

Thằng Tiến đâu?
Báo cáo thủ trưởng đổng chí Tiến đang nằm trên võng. Chưa dậy được.

Tiểu đoàn trưởng lại trước chiếc võng:

Mày dậy không? Tao giao cho mày dậy xếp võng hành quần. Hôm nay bắt anh em đồng đội cõng nữa tao bắn.

Anh Tiến bật dậy xếp đồ. Nhanh nhẹn như thường.

Lúc đó chúng tôi mới biết. Anh Tiến cố tình nhịn ăn để suy kiệt, đê’ có lý do lùi lại phía sau. Chúng tôi là lính không nghĩ gì nhưng chuyện đó đã không qua mắt được cấp trên.

Sang ngày hôm sau đơn vị đặt chần đến địa phận Thừa Thiên Huế. Từ trên cao điểm nhìn thấy trực thăng bay như chuồn chuồn. Tiểu đoàn trưởng bảo tôi tìm anh Tiến. Anh đã trốn lủi từ khi nào không ai biết.

Chục năm sau vể quê nhà tôi gặp anh. Không ai nhắc chuyện cũ. Tôi tự hỏi sao ngày đó mình lại có thể khỏe như vậy. Cõng anh hai ngày đêm. Cõng anh qua hai nhịp thang vượt lèn đá Trường Sơn.



沒有留言:

張貼留言

注意:只有此網誌的成員可以留言。

選擇汪精衛中華帝國會像奧匈帝國鄂圖曼土耳其帝國一樣戰敗解體

選擇汪精衛 中華帝國會像奧匈帝國鄂圖曼土耳其帝國一樣戰敗解體 因為站錯了隊伍 北洋軍閥頭腦比汪精衛清楚 所以一戰才能拿回山東 孫文拿德國錢,他是反對參加一戰 選擇蔣介石, 中國將淪為共產主義國家 因為蔣介石鬥不過史達林 蔣介石即使打贏毛澤東 中國一樣會解體 中國是靠偽裝民族主義的...