Mẹ bảo ngủ sớm đi, mai được ăn cơm thịt. Ngủ dậy thì mẹ đã đi rồi. Hôm đó là Chủ nhật. Bà ghé tai đầy bí mật, mẹ đi chợ Trúc. Con biết thừa, mẹ đi lấy thịt.
Xế trưa, bế em ra đầu dốc chờ mẹ. Em đói, ngủ gục trong tay chị. Mẹ vẫn chưa về.
Bà ra ngõ gọi cháu về ăn bữa tạm cho đỡ đói. Nhất định không. Chờ mẹ mang thịt về mới ăn. Bà mang tô cà muối đổ vào vại. Bà cũng chờ mẹ về.
Đường từ nhà ra cửa hàng thực phẩm Trúc chừng năm cây số. Năm cây số ngày đó dài hơn bây giờ. Mẹ đi xe đạp nhưng gần một phần ba chặng đường là dắt bộ. Dốc lên dốc xuống. Dốc rất dài và nhiều đá tảng. Dốc chạy men theo những đồi sim.
Đây là non xanh. Xa kia là Trúc. Và đây lòng mẹ đang phấn chấn. Xe đạp cọc cạch hay là tiếng reo vui của bầy con.
Mẹ đi từ tinh mơ. Vậy mà đến nơi người ta đã xếp hàng đâu vào đấy. Mẹ nộp phiếu và đứng chờ.
Mỗi tháng giáo viên được phát một tem phiếu giá trị một cân thịt. Hai tháng vừa rồi không được phiếu. Tờ tem phiếu này đã chờ suốt ba tháng.
Thịt lợn bày ra trên mặt bàn. Họ bắt đầu chia. Phần này vai. Phần này là đùi trước. Khúc này là mông. Tươi rói, hồng rực. Đó là phần của nhân viên lương thực, nhân viên công nghệ phẩm.
Mẹ bắt đầu nhấp nhổm, trưa nắng gay gắt, trên bàn chỉ còn ít thịt bèo nhèo.
Hết giờ. Họ tuyên bố và đóng cửa.
Mẹ không buồn tủi. Bởi vì quanh mẹ gần trăm giáo viên cũng như mình. Những thầy giáo, cô giáo cấp một, cấp hai rủ nhau đi tìm một chỗ trú nắng chờ qua giờ nghỉ trưa. Trong kia không còn ai. Nhưng sao mùi thịt kho đâu đây thơm ngạt mũi.
Đầu giờ chiều, họ làm tiếp những con lợn mới. Lại phần này là mông, khúc này là thăn. Lại nhân viên lương thực, nhân viên công nghệ phẩm ban sáng chưa tới lượt.
Không ai thắc mắc, không ai bất bình, mặc định là như vậy.
Trời đã nhá nhem tối.
Giáo viên Phúc Đồng đâu?
Một cô giáo hạ đường huyết vì nhịn đói cả ngày bừng tỉnh. Ai nấy nhớn nhác. Đã đến lượt mình được gọi vào lấy thịt.
Đây là phần cho giáo viên Phúc Đồng. Mang về chia nhau.
Thầy Duệ trưởng đoàn vào nhận thịt. Các cô giáo đi sau thầy.
Đường từ Trúc về nhà đã tối mịt. Mọi người đều phải mò mẫm, dắt bộ.
Về đến Hương Châu, cùng vào nhà một người quen của thầy Duệ. Mượn chỗ chia thịt. Nhà người ta không có cân. Phân công từng người tỏa đi trong làng tìm cân. Mười hai giáo viên mười hai cân thịt. Mười hai nỗi vui mừng mang về mỗi ngôi nhà.
Gần chín giờ đêm mẹ về. Mỗi đứa con ngủ một góc. Bà ngồi bếp đun cám lợn ngủ gà gật. Mẹ đun nước sôi rửa thịt. Miếng thịt nhão, miếng thịt cứng. Rửa đến ba lần nước sôi vẫn chưa hết mùi ôi nguội.
Bát cơm chan nước mắm thịt ngày hôm sau. Một cảm giác nhà giàu của những đứa con ngày đó.
😀😀😀😀😀
沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。