《一隻狗的結局》
養一隻狗,就像是一段戀愛的開始——你明知道終將別離,卻還是選擇投入。
還來不及因病或年老死去,有一天牠也可能突然消失,只因有遠方來的貴客登門。
在這片鄉村出生的狗,命運便是如此。
關於狗的文章與回憶故事,幾乎總是以類似的結局收場。
狗被殺,被煮,成為餐桌上的一口肉,而痛苦則被封存在記憶深處。
那隻叫**墨克(Mực)**的狗,陪伴我們家超過十五年。牠的死,淒涼悲苦,至今提起仍讓人心痛。
說是染上了狂犬病——只是懷疑如此而已。
那天,一隻來自和海(Hòa Hải)的狗,在𣍯乃橋(Bến Nai)橋頭遊蕩。墨克跟著我們姊妹走到查喇田(đồng Chạ Là),在橋邊與那隻狗發生衝突。牠回到家時,渾身沾滿血跡。奶奶端飯給牠,牠卻不肯吃。
奶奶說:「待在家裡,不要再出門了。」
牠聽話地在院子角落安靜躺了一天。
但兩天後,牠又出門了。這次走得更久。但最後還是回來了。
墨克看起來威嚴凶悍,陌生人見了會怕,連其他狗見到牠也會夾著尾巴躲開。
可墨克從未咬過人,也很少吠叫,從不挑釁其他狗——直到那次遇上鄉外那條狗。
人們說墨克從牠那裡染上了狂犬病。必須打死牠。
村裡的成年人來告訴媽媽:「要立刻處理掉牠。」
1982年初,墨克是由爺爺的妹妹抱來我們家的。
媽媽說,那時她剛生下**輝(Huy)**沒幾個月。
墨克乖巧地窩在姑姑懷中,一路從巷口走進家門。輝開始會爬、會走、會跑時,墨克也像個小孩一樣,伏在地上,用肚皮貼著地面向前滑行。十五年來,墨克就像家中的一份子。這十五年牠從未生病。
媽媽請村裡一位壯漢來處理墨克。
大家討論要怎麼下手,一擊致命,讓牠不痛苦。
鐵鎚高高舉起,就在床頭邊等著。
墨克見到一群人圍著牠,便纏繞在媽媽腳邊轉圈。牠知道將有事情發生嗎?牠已不再掙扎了嗎?牠真的得了狂犬病嗎?
媽媽招呼牠走進屋內,墨克也跟進來了。**維拉(Vira)**伸出頭來,窺看床邊。鐵鎚落下。
奶奶走到後院去。
媽媽努力安慰自己說:「不這麼做,牠發病會咬傷孩子們,太危險。」
我站在屋簷下,瞪大眼睛看著這一切發生。
我還能再愛上下一隻斑狗或黃狗嗎?
當我曾將所有的愛都給了墨克,並親眼看見了牠這樣死去?
書評:
這篇散文以極其簡練卻細膩的語言,講述了一段人與狗之間長達十五年的情感,並以殘酷而冷靜的筆觸呈現了牠悲劇性的死亡。**「墨克」**不僅是家中的一員,也映照出鄉村生活中人與動物相依為命的深刻情感,而最終那一擊的無奈,也道出命運的殘酷與人類自保的掙扎。文章沒有矯情,卻餘韻繚繞,是一篇令人心碎的鄉村記事。
Nuôi một con chó giống như bắt đầu một tình yêu mà bạn biết chắc có ngày phải lia xa.
Chưa kịp chết bởi bệnh tật hay già cỗi thì một ngày nó có thể đột nhiên biến mất vì nhà có khách quý ở xa đến.
Con chó sinh ra ở làng quê này số phận nó là như vậy.
Những câu chuyện bài viết kỉ niệm về chó luôn có kết thúc như vậy, hoặc gần như vậy.
Con chó bị giết, thịt vào mồm, nỗi đau vào kí ức.
Con Mực sống với gia đình mình hơn mười lăm năm. Nó chết ai oán. Nên nhắc lại vẫn đau lòng.
Nó bị lây bệnh dại. Là nghi ngờ vậy.
Một con chó ở Hòa Hải lởn vởn ở đầu cầu Bến Nai. Con Mực theo chị em mình vào đồng Chạ Là, đến cầu thì bị con chó kia gây sự. Nó trở về nhà mình lấm lem máu. Bà nội đưa cơm nó không ăn.
Bà nói, ở nhà, đừng đi đâu nữa. Nó ở nhà, nằm im ở góc sân.
Nó nghe lời bà được một hôm. Hai hôm sau đi tiếp. Lần này đi lâu hơn. Nhưng rồi vẫn trở về.
Tướng Mực nhìn dữ, người lạ thấy sợ, những con chó khác nhìn thấy nó cũng lấm la lấm lét.
Mực chưa bao giờ cắn người, ít sủa và chưa gây sự với con chó nào cho đến khi gặp con chó ở xã kia sang.
Mực bị lây dại từ con kia rồi. Phải đập chết nó. Những người lớn đến nhà thông tin vậy với mẹ.
Phải dập chết nó ngay.
Đầu năm 1982, Mực được em gái của ông nội bế đến nhà mình. Mẹ nói, khi đó mẹ vừa sinh Huy được
mấy tháng. Mực nằm gọn trong lòng người cô đi từ
ngoài ngõ vào. Huy lẫm chẫm biết bò, biết đi, biết chạy nhảy, Mực vòn cùng thẳng bẻ nằm sát xuống nến nhà, trườn mình về phía trước. Mười lăm năm qua Mực như là thành viên trong gia đình. Mười lăm năm Mực không ốm một lần nào.
Mẹ nhờ một người đàn ông khỏe mạnh trong làng đến đánh chết con Mực.
Người ta bàn cách đánh thế nào để một nhát con chó chết ngay.
Cái búa giơ lên sẵn. Ngay vị trí đầu giường.
Mực thấy nhiều người đến vây quanh, nó xoắn lấy chân mẹ, đi loanh quanh chân mẹ. Mực biết chuyện gi sắp đến? Mực không còn muốn tự vệ? Có thật là Mực bị bệnh dại không?
Mẹ vẫy Mực vào trong nhà. Mực vào theo. Vira ló đầu vào chân giường. Cái búa giáng xuống.
Bà ra vườn.
Mẹ cố trấn an rằng không làm vậy Mực lên cơn dại sẽ cắn các con nguy hiểm.
Mình đứng ở thềm nhà trân trối nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Mình còn yêu được con vện con vàng nào tiếp theo không khi đã dành hết tình yêu cho Mực và nhìn thấy cảnh này?
沒有留言:
張貼留言
注意:只有此網誌的成員可以留言。