消失的姊妹:花姊的故事

《消失的姊妹:花姊的故事


花姊的肚子忽然大了起來。

後來,她生下一個女嬰。

父母早逝,七個姊妹彼此扶持為命。

有一天,一位來自隔壁社的婦人從遠方返鄉,聽聞了花姊的境遇,便登門拜訪了幾次。她對花說:「跟我去做幫傭吧,生活會比較輕鬆,還能每月領薪水。工作也很簡單,只是養豬養雞而已。」

那時候,花姊的女兒才兩歲。姊妹們整夜商量,最後決定把小孩留給幾個姊姊照顧。花姊跟那婦人說她只打算工作到過年(Tết),賺一點現金就回來。對方答應了。

那天早上,花姊去市場為女兒買了一包糖果和一頂可愛的小帽子。

回家進巷時,她看到女兒搖搖晃晃地跑來迎接,雙腿突然發軟,內心哽咽。修女花姊情緒太激動,走不動路;姊姊**夢姊(Mận)**只好把孩子抱去鄰居家,好讓母女此刻不必見面,減少離別的痛苦。

幾位姊姊陪花姊一起走到清煉車站(ga Thanh Luyện)。在候車時,姊妹們你看我我看你,眼淚直流。離去的人心中滿是羞愧,留下的人則心疼那還小的孩子要與母親分離。大家彼此安慰:「到過年只剩四個月,很快就會過去。」

「妳走吧,到那邊記得寫信回來。」花姊上了火車,哭得說不出話。

過了兩個月,家裡仍未收到她的來信。夢姊與**桃姊(Đào)**前往那婦人所在的村莊探問花姊的消息。

但她們沒得到任何回答。那婦人的家人聲稱也不知道她的行蹤,只說她偶爾幾年回來一次,是為了「找人」。她們是真不知道,還是在故意隱瞞?姊妹倆騎腳踏車悻悻然回家。十天後,掛念難安,又折返回去,還是同樣的回答。

鄉民開始傳言:花姊已被賣到中國去了。

後來又傳出,隔壁村有兩位女孩也跟著那女人走了,現在也下落不明。

三個月,四個月過去了。一個淒涼的**農曆年(Tết)**到來又過去。沒有人知道花姊究竟是生是死。

她的女兒暫時由**鳳舅(Phượng)鸞姨(Loan)**照顧。鳳舅每天早上出門工作採集松脂,直到中午才回來。鸞姨年紀也到了,該出嫁了。

中午時分,鸞姨順道回家,鳳舅尚未返家,小女孩滿臉髒污地躺在角落哭泣,哭到最後只剩下抽噎。鸞姨只好到鄰家借點米,煮了一鍋飯給孩子吃。

日子靜靜地流過。那是貧困姊妹家庭一個又一個的苦澀新年。小女孩後來被鸞姨接去同住。她漸漸對那位生她的母親,毫無記憶了。

八年後,一個六月的中午。夢姊與桃姊從**競鶴水壩(đập Canh Hạc)**下方走回家時——

花?是花姊嗎?還是她的鬼魂?兩位姊姊驚恐萬分。

花姊站在她們面前,懷中抱著一個嬰兒,身旁還有一名兩三歲的孩子緊貼在她腿邊。


簡短書評:

這是一篇關於越南農村女性命運的短篇敘事,描繪了貧窮、失學與人身販運交織下的生命裂縫。作者以平靜的筆調呈現家庭間的情感糾葛,既克制又充滿力量。花姊的遭遇如同千萬無聲女性的縮影——被犧牲、被遺忘,但她回來時,依然是帶著孩子的母親,仍然是那個溫柔堅韌的姊妹。這段文字令人心碎,也讓人沉思。


《雨夜森林的婚禮:花姊的流亡與沉默》

那女人在大雨夜裡,把花姊丟下在森林中間。

「這裡是中國(Trung Quốc),妳回不去越南了。如果不聽我的話,就會被送進監獄。」她威脅說。

「妳必須隱瞞自己曾經有孩子的事。」那女人命令她。「一個月後,會有人來提親。現在對方家庭正在準備。」

婚禮那天,花姊穿著婚紗,手抱著一束花。婚禮規模盛大,擺了五十桌。

花姊的丈夫只有十八歲,靠騎摩托車當載客維生。他母親已去世,家裡只有老父。花姊不知道這個家庭為了迎娶她,付給那個仲介女人多少錢。

那是一個偏遠山區的小村落。村裡有很多越南女子被賣來當妻子。

丈夫載客的地點距家八十公里,每週只回家一天。花姊則留在家裡種地、養豬養雞。

丈夫不知道,為什麼自己這麼體貼,每次回家卻總看到妻子在哭。她日漸消瘦,明顯憔悴。或許是思鄉吧。他帶花姊去市場買好吃的,她不吃;買漂亮的衣服給她,她也不穿。問她發生什麼事,她也不說。

八年過去了,他們有了兩個孩子,健康、可愛。

可她還是那麼憂鬱,從未見過她笑。

再三追問也問不出答案。他只好去找花姊偶爾會拜訪的一位朋友。這才知道——原來花姊在越南老家已有一個女兒。

為什麼花姊從不說起這件事?因為那個女人命令她這麼做。

但那女人已經死了。那花姊還怕什麼?

她不能說。不敢說。

知道妻子長年藏著這樣的痛苦後,丈夫請人幫忙,讓花姊母子能回越南把她的親生女兒接來同住。臨行前,丈夫還準備了許多禮物,連花姊的六個兄弟姊妹也各收到一個紅包。

女兒當時住在**鸞姨(Loan)**家。她望著花姊,覺得陌生,拒絕和母親一同前往那邊生活。**夢姊(Mận)桃姊(Đào)**說:「妳媽都能回來了,妳也別過去那邊了。」花姊則回應:「這邊是我姊姊們在,但那邊是我丈夫啊。」

從此之後,每隔幾年,花姊會帶著孩子回越南探親。她的女兒則和鸞姨一起住,在南方打工當工人。

有次我問夢姊花姊的電話號碼。夢姊說,花姊住在山區,現在要打電話都很困難,每次要通話還得拜託別人借電話。花姊的女兒托母親轉達,請繼父明年六月來參加她的婚禮——她要結婚了。然而,繼父沒有回來。

為什麼他不回來看一眼妻子的故鄉?他怕。怕什麼?怕被打。為什麼會被打?因為他「買走了別人的女兒」。


簡短書評:

這是一則關於販賣婚姻、跨國沉默與家庭重建的悲傷記事。花姊的命運揭露了許多越南女性在經濟與社會壓力下所經歷的強迫遷徙與身份抹除。語句節制,但每一段都讓人心緊繃。她被迫撒謊,被迫忘記,然而痛苦並未因此消失。丈夫的善意與補償也無法彌補這段沉重的過去。這不是一個關於「幸運脫困」的故事,而是關於「怎麼背著過去活下去」的沉思。令人動容,也令人難以釋懷。


Bụng chị Hoa tự nhiên to lên.


Chị Hoa sinh đứa con gái.


Cha mẹ mất sớm, bảy chị em nương tựa vào nhau.


Một người phụ nữ ở xã bên cạnh, đi xa về, biết hoàn cảnh chị Hoa, đến nhà chơi vài lần. Chị nói với Hoa: Đi giúp việc cho tôi. Được ăn sướng, ngoài ra còn có tiền lương tháng. Công việc bình thường thôi, là nuôi lợn nuôi gà.


Con gái chị Hoa bấy giờ hai tuổi. Chị em bàn bạc với nhau một đêm. Sẽ để con ở nhà cho các chị trông. Chị Hoa nói với người ta đi từ giờ tới Tết kiếm chút tiền mặt rồi về. Họ đồng ý.


Sáng hôm đó chị Hoa đi chợ mua cho con gái một gói kẹo và chiếc mũ xinh.


Về đến ngõ, thấy con lẫm chẫm ra đón mẹ, chân chị bước run, lòng chị nghẹn. Sơ em Hoa xúc động quá mà không đi nổi, chị Mận bế cháu gái gửi sang nhà hàng xóm để mẹ con tránh mặt nhau giờ ra đi.



Các chị đi cùng Hoa ra ga Thanh Luyện. Ngồi chờ tàu chị em nhìn nhau khóc. Người đi trĩu nặng mặc cảm. Người ở nhà thì xót cháu còn bé quá phải xa mẹ. Động viên nhau giờ tới Tết bốn tháng thôi nhanh lắm.


Em đi đi, tới nơi nhớ viết thư về. Hoa lên tàu. Mếu máo không nói được câu gì.


Hai tháng rồi ở nhà vẫn chưa nhận được thư Hoa. Chị Mận chị Đào đến làng chị kia hỏi tin về em gái.


Không có câu trả lời. Người nhà của chị ta cho hay họ cũng không biết chị ấy ở đâu, chỉ thấy vài ba năm về quê một đợt để tìm người. Họ cố tình che giấu hay thực sự họ không biết? Các chị đạp xe về. Chục ngày sau nóng ruột quá quay lại vẫn câu trả lời đó.


Người làng đồn rằng chị Hoa đã bị bán sang Trung Quốc.


Rồi nghe tin ở làng bên có hai cô gái đi theo người đàn bà kia cũng đang mất tích.


Ba tháng. Bốn tháng. Cái Tết buồn bã đến rồi qua. Không ai biết chị Hoa còn sống hay đã chết.


Con gái chị Hoa ở với cậu Phượng dì Loan. Cậu Phượng đi làm nhựa thông từ sáng tới trưa. Dì Loan đến tuổi phải lấy chồng.


Mười hai giờ trưa, dì Loan ghé qua nhà. Cậu đi làm chưa về, cháu thì mặt mũi lấm lem nằm góc nhà khóc nhiều quá chỉ còn tiếng nấc. Dì sang bên nhà hàng xóm vay gạo bắc niêu cơm cho cháu.


Ngày tháng thầm lặng trôi qua. Những cái Tết buồn tủi của chị em nhà nghèo. Cháu gái hai tuổi về ở với mẹ Loan. Cháu không còn ý niệm gì về người mẹ đã sinh ra.


Tám năm sau đó, vào một trưa tháng Sáu. Chị Mận, chị Đào đang từ dưới đập Canh Hạc đi lên nhà. Hoa? Hoa hay là hồn ma em đó? Hai người chị hốt hoảng, sợ hãi.


Hoa đang đứng trước mặt các chị. Một đứa trẻ ẵm trên tay và một đứa trẻ chừng hai, ba tuổi nép bên chân mẹ.


Người đàn bà thả Hoa giữa cánh rừng đêm mưa lớn. Đây là Trung Quốc. Cô không thể quay về Việt Nam được nữa. Cô phải nghe lời tôi nếu không muốn bị vào tù.


Cô phải giấu chuyện mình đã có con. Người đàn bà ra lệnh. Một tháng nữa sẽ có người đến hỏi cưới cô. Giờ gia đình người ta đang chuẩn bị.


Đám cưới, chị Hoa mặc váy cưới tay ôm hoa. Đám cưới khách mời năm chục mâm.




Chồng chị Hoa mười tám tuổi. Kiếm sống bằng nghế xe ôm. Mẹ chồng đã mất, chị ở với bố chồng. Chị Hoa không biết nhà chồng phải trả cho người đàn bà môi giới kia số tiền bao nhiêu.


Đó là một ngôi làng miền núi hẻo lánh. Một ngôi làng có nhiều cô gái Việt Nam sang làm vợ.


Chồng đi xe ôm cách nhà tám mươi cây số, mỗi tuấn về nhà một ngày. Chị Hoa ở nhà làm công việc đồng áng và nuôi lợn, nuôi gà.


Chồng chị Hoa không biết vì sao mình ân cần vậy mà lần nào về nhà cũng thấy vợ khóc. Vợ gầy rộc trông thấy. Có lẽ nó nhớ nhà. Chồng đưa chị Hoa ra chợ mua đồ ăn ngon, chị không ăn. Mua quần áo đẹp chị không mặc. Hỏi có chuyện gì vậy, chị không nói.


Tám năm, họ đã có với nhau hai đứa con. Hai đứa con xinh đẹp, khỏe mạnh. Mà sao nó vẫn buồn rười rượi. Chưa khi nào người chồng đó thấy vợ cười.


Gặng hỏi vợ nữa cũng vô ích. Anh tìm gặp người bạn thỉnh thoảng Hoa vẫn đến chơi nhà. Bấy giờ anh mới biết ở nhà Hoa đã có một đứa con ở quê nhà.


Sao Hoa giấu mãi bí mật đó? Bởi vì chị kia đã lệnh vậy.


Chị kia đã mất rồi. Hoa sợ điều gì?


Hoa không thể nói. Không thể nói.




Biết nỗi đau buồn giấu kín của vợ, người chồng nhờ người đưa mẹ con Hoa quay về Việt Nam đón con gái riêng sang sống cùng. Trước ngày chị Hoa về, anh mua sắm quà cáp cho mọi người. Và sáu anh chị em sáu phong bì.


Con gái dang ở với dì Loan. Nó nhìn mẹ Hoa xa lạ. Nó không chịu đi sang bên kia với mẹ. Chị Mận, chị Đào nói: Mẹ con đã về được cả đây rồi, đừng có sang kia nữa. Hoa bảo, ở đây là anh chị còn bên kia là chồng em.


Từ đó, vài ba năm mẹ con chị Hoa lại về thăm quê. Con gái ở với dì Loan đi làm công nhân trong Nam.


Mình hỏi chị Mận số điện thoại chị Hoa. Chị Mận nói, Hoa ở một vùng núi mà giờ gọi điện thoại cũng đang khó khăn. Mỗi lần gọi điện về Hoa phải đi nhờ. Con gái chị Hoa nhờ mẹ nhắn cha dượng tháng Sáu sang năm con cưới mời dượng về. Nhưng dượng không về.


Sao anh không về một lần cho biết quê hương vợ? Anh sợ. Sợ gì? Sợ bị đánh. Sao đánh? Vì mua con gái nước người ta.

沒有留言:

張貼留言

注意:只有此網誌的成員可以留言。

選擇汪精衛中華帝國會像奧匈帝國鄂圖曼土耳其帝國一樣戰敗解體

選擇汪精衛 中華帝國會像奧匈帝國鄂圖曼土耳其帝國一樣戰敗解體 因為站錯了隊伍 北洋軍閥頭腦比汪精衛清楚 所以一戰才能拿回山東 孫文拿德國錢,他是反對參加一戰 選擇蔣介石, 中國將淪為共產主義國家 因為蔣介石鬥不過史達林 蔣介石即使打贏毛澤東 中國一樣會解體 中國是靠偽裝民族主義的...